MỸ NHÂN QUÁ ĐẸP, KHÓ MÀ TIẾP CẬN! Liên Trinh hơi tò mò, “Là chuyện gì?” Mà phải dùng tới hai chữ “yêu cầu”.
Nghiên Thời Thất mấp máy môi, ánh mắt trong sáng thản nhiên, “Dù kết quả ra sao, cậu cũng đừng giấu cháu, được không? Phải hay không phải, cháu đều có thể chấp nhận. Hãy nói với cháu kết quả kiểm tra chính xác, đây là yêu cầu duy nhất của cháu!”
Anh khẽ nhếch môi, hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, chốc lát sau mới lắc đầu bật cười, “Được, cậu hứa với cháu!”
Tất nhiên là anh sẽ không giấu con bé. Anh vẫn luôn cất giữ kĩ càng bản báo cáo năm đó.
Bây giờ kĩ thuật đã ngày càng hoàn thiện, anh cũng muốn kiểm tra lại lần nữa, xem bản báo cáo năm đó có sai sót gì không.
Nhưng, dù là ai, thì con bé vẫn là Tiểu Thập Thất mà anh yêu thương từ nhỏ.
Mãi mãi cũng không thay đổi.
***
Cậu Út bận rộn nhiều việc, chỉ đi bộ với Nghiên Thời Thất trên con đường rợp bóng cây này mấy phút thôi mà cậu đã nhận ba cuộc gọi liên tiếp.
Cô không nỡ làm lỡ việc của cậu quá lâu, nên đi đến gần phòng thí nghiệm liền chào tạm biệt.
Như đã hẹn, cô sẽ chờ kết quả của cậu sau ba ngày nữa.
Mang theo lòng tò mò mong chờ, Nghiên Thời Thất đưa mắt nhìn Liên Trinh đi vào phòng thí nghiệm, nụ cười trên môi cũng dần nhạt đi.
Ba ngày sau tất cả sẽ rõ ràng.
Cô nhắn tin cho Mục Nghi, rồi men theo đường cũ quay ra cổng trường.
Dọc đường, các bác sĩ và sinh viên thỉnh thoảng nhìn cô bằng ánh mắt trầm trồ.
Đại học Y có người đẹp thế này từ khi nào vậy?
Học khoa nào? Đã có bạn trai chưa?
Thậm chí còn có mấy thanh niên xô đẩy nhau muốn lên xin số điện thoại của cô trước, nhưng lại rút lui vì sợ bị từ chối.
Thời thanh xuân trong sân trường, tình cảm của mọi người luôn thuần khiết thế đấy.
Nghiên Thời Thất cong cánh môi, bóng lưng đi xa dần. Mấy chàng trai hậm hực xoay người tiếc nuối.
Mỹ nhân quá đẹp, khó mà tiếp cận.
Vừa ra khỏi cổng trường, điện thoại di động của Nghiên Thời Thất vang lên.
Tin nhắn từ nhóm WeChat: [Sao Thủy đi ngược nhất định may mắn]
Nhóm chat này đã im lặng trong thời gian dài, là tin nhắn từ Doãn An Táp gửi tới.
[Caro đen trắng]: [Hình ảnh]
[Caro đen trắng]: @Thập Thất, cậu nhìn xem tớ đang ở đâu!
Nghiên Thời Thất vừa ấn mở tin nhắn, Ưng Phi Phi đã gửi tới một đống bom.
[Chỉ có thể là anh]: Táp Táp, cậu đi Đế Kinh hả?
Tấm ảnh mà Doãn An Táp gửi tới là nhà ga của sân bay quốc tế Đế Kinh.
Nghiên Thời Thất ngạc nhiên xem tin nhắn, rồi vội gõ lên màn hình.
[Thập Thất]: Cậu thật sự ở Đế Kinh sao? Cậu tới khi nào thế?
[Caro đen trắng]: [Cười trộm] Vừa mới tới. Tớ và ông chủ đến Đế Kinh để bàn một dự án hợp tác!
[Chỉ có thể là anh]: Xuất sắc vậy sao! [Quả chanh] Tớ chưa từng đi công tác với ông chủ luôn đấy.
[Caro đen trắng]: [Méo mặt] Tớ chỉ đi theo giúp việc thôi, là loại làm việc vặt ấy.
[Chỉ có thể là anh]: Xuất sắc vậy sao! [Quả chanh] Tớ chưa từng đi công tác với ông chủ luôn đấy.
[Caro đen trắng]: …
Không thể nào nói chuyện được mà!
Đọc màn đối thoại sôi nổi, Nghiên Thời Thất cười ngặt nghẽo. w๖ebtruy๖enonlin๖ez Cô thoát khỏi giao diện WeChat, gọi điện cho Doãn An Táp.
Biết được cô vừa mới xuống máy bay, bây giờ đang cùng đồng nghiệp đón xe tới khách sạn, Nghiên Thời Thất cũng không chậm trễ, ngồi lên xe chuyên dụng, bảo Mục Nghi lái đến khách sạn mà bọn họ ở.
Lúc đến khách sạn trên đường Tam Hoàn, cô mới nhận ra chỗ ở của Táp Táp chỉ cách khách sạn Tần thị một con đường.
Doãn An Táp vẫn chưa tới nơi, Nghiên Thời Thất định ngồi đợi trong xe.
Vừa chuẩn bị gọi cho Tần Bách Duật để báo cáo hành trình thì cô thoáng thấy một bóng dáng bước vào đại sảnh khách sạn qua miếng dán cửa sổ xe.