ĐỊNH DẪN EM ĐI TỚI VÙNG NÚI BÌNH TÚC! Lúc buông cô ra, anh lại đặt một nụ hôn khác lên mặt cô.
Ngón cái của anh lau chùi khóe môi cô, giọng nói khàn khàn: “Em còn mấy ngày nghỉ nữa?”
Đôi mắt Nghiên Thời Thất tràn ngập sương mù, rõ ràng là vẫn còn đang mờ mịt.
Nghe thấy anh hỏi như vậy, cô suy nghĩ cả buổi mới thốt ra được một câu, “Hình như là còn lại mỗi ngày mai thôi.”
Nghe vậy, Tần Bách Duật im lặng một lúc lâu.
Cô không biết mục đích anh hỏi như vậy là gì, kéo khoảng cách của hai người ra rồi chớp chớp đôi mắt sóng nước dập dờn, hỏi: “Sao vậy?”
Tầm mắt anh sâu kín rơi lên trên đôi môi đỏ au của cô, khẽ vuốt ve rồi dùng chất giọng khàn và nhỏ nói: “Định dẫn em tới vùng núi Bình Túc.”
À, nhớ ra rồi!
Lúc trước anh đã nói muốn dẫn cô tới vùng núi Bình Túc để gặp một người bạn cũ!
Nghiên Thời Thất suy nghĩ, rồi sau đó sắc mặt lập tức vui vẻ, “Có phải vùng núi Bình Túc nằm ở phía bên Hoa Nam không? Phân cảnh quay phim kế tiếp cũng vừa lúc ở bên đó, hay là em dành thời gian để chúng ta đi một chuyến nhé?”
Tầm mắt sâu rộng của Tần Bách Duật khóa chặt cô lại. Sau một lúc nghiền ngẫm, anh gật đầu rồi đáp lại, “Cũng được!”
Anh vốn không nên nôn nóng dẫn cô đi tới đó như vậy, nhưng tâm tình ẩn nhẫn chịu đựng đã tới giới hạn cuối cùng. Có một số việc, cô cần phải biết. Mà có vài quá khứ, cô cũng có quyền tiếp thu hoặc bác bỏ.
***
Ở bên kia, sau khi chia tay với Nghiên Thời Thất, Doãn An Táp đứng trước cửa khách sạn Holiday nhìn chiếc xe chuyên dụng dần đi xa mà giữa hai hàng chân mày lại hiện lên nếp nhăn.
Cô nhận ra được, sau khi Thập Thất gặp người phụ nữ kia thì có vẻ như đầy tâm sự.
Cô rất muốn chia sẻ với Thập Thất nhưng lại không biết có thể làm được gì.
Cô rất ghét cái cảm giác lực bất tòng tâm này, giống như là tận mắt nhìn thấy người mình yêu thương dần lõm sâu vào vũng bùn, rất muốn cố gắng nhào tới cứu nhưng lại không thể làm được.
“Haiz...” Doãn An Táp nhuộm vẻ u sầu, lúc xoay người bước vào cửa xoay tròn thì nặng nề thở dài một tiếng.
Do tâm trạng ủ rũ cho nên cô không được tập trung, mới vừa bước vào khu sảnh lớn thì đã va phải một người.
Khoảnh khắc chóp mũi của cô đập lên bả vai đối phương, mắt cô tràn ra ánh nước đau xót.
Cô che mũi lại, ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt không vui chứa đầy lạnh lùng.
“Ngài… ngài Kiều.”
Đối phương là Kiều Kình.
Sau một giây bối rối, Doãn An Táp vội vàng nhích qua bên cạnh nhường đường. Cứ tưởng là anh ta muốn ra cửa cho nên cô cũng không muốn quấy rầy. Nhưng ngay lúc cô đang muốn nghiêng người đi qua thì Kiều Kình lại mở miệng, “Khoan đã.”
“Hả?” Doãn An Táp xoa xoa chóp mũi mấy cái, nghe thấy tiếng nói thì lập tức xoay người lại nhìn anh ta, “Dạ ngài Kiều?” w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Kiều Kình - người đầu tư của Văn hóa Kình Vũ này có thân phận quá cao cho nên cô không dám sơ suất.
“Giúp tôi in tài liệu trong này thành ba bản, cô tự mình in, đừng để lại dấu vết. Rồi mua một hộp thuốc dạ dày về đây!”
Kiều Kình vừa nói đã đưa một cái USB trong tay cho cô, rồi sau đó xoay người đi ngược trở về sảnh lớn. Đi được hai bước, anh ta lại hơi liếc mắt nói: “Làm nhanh lên, đưa đến phòng 2089.”
Doãn An Táp nhìn USB trong tay, lại nhìn bóng dáng rời đi của anh ta rồi vội vàng lên tiếng đáp lại, “Vâng, vâng, tôi sẽ đi ngay!”
Lúc này đã sắp chín giờ tối rồi.
Doãn An Táp buộc phải quay trở lại trên phố, mở bản đồ dẫn đường, bắt đầu tìm tiệm photocopy.
Kiều Kình cố ý dặn dò cô đừng để lại dấu vết, có thể thấy phần tài liệu này rất quan trọng. Nếu không thì anh ta chỉ cần giao cho trung tâm thương vụ của khách sạn là xử lí được rồi.
Doãn An Táp đi theo hướng dẫn của bản đồ qua hai con phố mới tìm thấy tiệm photocopy trong một khu nhà cũ kĩ.
Rất may là bên trong cửa tiệm nho nhỏ chỉ có một mình ông chủ đang chơi trò chơi vi tính, vừa nghe nói cô muốn photo thì lập tức chỉ chỉ máy tính bên cạnh, bảo cô tự mình làm đi.