ĐỘI TRƯỞNG ĐIÊN RỒI ĐÚNG KHÔNG? Nghiên Thời Thất nhận được tin nhắn của Ôn Tranh thì đã không nhịn được bật cười.
Thậm chí cô còn có thể nghĩ đến vẻ mặt và dáng vẻ của Ôn Tranh lúc gõ câu này.
Nhất định là gương mặt rét lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo.
Nghiên Thời Thất rất vui vẻ đồng ý lời mời của cô.
[Thập Thất]: Không thành vấn đề, gặp mặt ở đâu?
[Bắn chết chim]: Ngày mai tôi phải đi Tứ Hoàn, hay là gặp mặt ở bên đó đi. Ngày mai tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho cô.
[Thập Thất]: Được, ngủ ngon.
[Bắn chết chim]: [Mặt trăng].
Sau khi hai bên chúc nhau ngủ ngon thì cuộc trò chuyện cũng chấm dứt tại đây.
Nhưng thật ra thì hai người đều không ngủ được.
Ôn Tranh vùi vào trong lều bạt nhỏ của mình, vẻ ảo não chần chừ trên gương mặt trước kia đã biến mất hoàn toàn.
Khi nhận được câu đồng ý của Nghiên Thời Thất, đáy lòng cô chợt nóng lên.
Đã lâu lắm rồi, cô không gặp được một người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc, cũng như xoa dịu lòng dạ như sắt đá của mình.
Mới gặp mà như đã quen từ lâu, đại khái chính là vậy.
Vì lẽ đó mà tối hôm ấy, Ôn Tranh dùng dung lượng còn dư lại không bao nhiêu của mình để lên mạng tìm kiếm, moi hết thảy các tin tức có liên quan đến Nghiên Thời Thất.
Cô không cách ly xã hội, nhưng hễ là người bôn ba kiếm sống hằng ngày thì sẽ không có đủ sức lực để chú ý tới những chuyện vụn vặt trong giới giải trí phồn hoa này.
Nếu không gặp phải, thì có lẽ cả đời này cô cũng không biết trong giới giải trí lại có một người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ ngoài giống mình đến vậy.
***
Năm giờ sáng ngày hôm sau, Ôn Tranh đã thức dậy.
Cô lật tìm trong lều bạt của mình, âm thanh lách cách leng keng chẳng mấy chốc đã đánh thức mấy người bên cạnh.
Tiểu Lục ló cái đầu ổ gà từ lều của mình ra, làu bàu: “Đội trưởng, chị dỡ nhà sao?”
Chị cho rằng chị là con Husky à?
Cậu ta không dám nói lời này ra, nhưng có thể ám chỉ!
“Nhiều chuyện!” Ôn Tranh lạnh lùng đáp lại một câu, nhưng động tác lục lọi tìm kiếm cũng không dừng lại. Lều bạt nhỏ lập tức lắc lư.
Tiểu Lục dụi dụi mắt, bò ra ngoài, khom người đứng trước lều của Ôn Tranh, “Đội trưởng, rốt cuộc là chị đang tìm cái gì vậy? Bây giờ là mấy giờ chứ, trời còn chưa sáng nữa đấy.”
Tối hôm qua bọn họ về muộn, lại trải qua một trận “chiến ác liệt”, vất vả lắm hôm nay có thể ngủ nướng, vậy mà đội trưởng lại bắt đầu quấy rối.
Lúc này, Ôn Tranh mở lều bạt ra, nhìn Tiểu Lục rồi nhíu mày hỏi: “Kem nền mà lần trước người ta cho tôi đâu rồi?”
“Cái gì?” Tiểu Lục ngoáy ngoáy lỗ tai, “Kem nền?”
Đội trưởng điên rồi đúng không!
Một người phụ nữ mạnh mẽ có thể tay không quật ngã tuyển thủ Sumo như chị mà muốn tìm kem nền?
Chị phải nói tìm búa thì còn khá phù hợp với thiết lập đó!
Gương mặt Ôn Tranh không chút cảm xúc trừng mắt nhìn Tiểu Lục. Sau khi xoay người chui vào trong lều bạt, cô lại thấy tức giận, bèn tung một cước đá cậu ta bay ra xa.
Rắc rối rồi.
Sáng sớm trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô mới nhớ ra tối hôm qua mình có vết thương.
Trên mặt bị thương nhưng hôm nay lại phải gặp mặt Nghiên Thời Thất.
Không thể lí giải được nguyên nhân, nhưng trong vô thức cô không muốn để Nghiên Thời Thất nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của mình.
Không liên quan đến tự ti, mà là bởi vì để ý, thế nên mới muốn phơi bày bộ mặt xinh đẹp nhất của mình cho cô ấy xem mà thôi.
Ôn Tranh nhớ trước đây lúc đi đòi nợ, có một con nợ đã đưa cả một bàn toàn đồ trang điểm đắt tiền cho cô để trả nợ.
Cô vốn chưa dùng tới, không biết sau khi về đã tiện tay vứt ở chỗ nào rồi.
Ôn Tranh nghĩ, chỉ cần dùng kem nền che phủ vết thương trên mặt là được rồi.
Tiểu Lục bị đá lăn quay trên đất, nằm thẳng cẳng bắt đầu hoài nghi về đời người.
Cậu ta cảm thấy tối hôm qua sau khi gặp người phụ nữ kia thì đội trưởng đã bắt đầu trở nên kì quái.
Đều tại ngày hôm qua bọn họ thả ga thả cửa quá, khó khăn lắm mới kiếm được ít tiền, thế mà đều cúng hết cho quán ăn. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Nếu không thì họ cũng chẳng gặp người phụ nữ giống hệt đội trưởng kia!