KHÔNG PHẢI CÔ ẤY ĐÃ CHẾT RỒI SAO? Nghiên Thời Thất nói tóm tắt lại mọi chuyện, trán Lôi Duệ Tu càng lúc càng nhíu chặt.
Đúng là trong phòng tạm giam có khá nhiều người trong đám đòi nợ thuê.
Nghe xong, Lôi Duệ Tu im lặng không nói gì. Lãnh Dịch Trì liếc xéo anh ta, bước lên đấm vào vai anh ta một cái, “Duệ Tu, chuyện này phiền phức đến cỡ nào? Tiêu chút tiền có thể giải quyết được không?”
Lôi Duệ Tu nhìn Lãnh Dịch Trì, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế này đi, tôi vào phòng thẩm vấn xem sao, lát nữa sẽ nói chuyện với mọi người!”
“Được!”
Lôi Duệ Tu xoay người vào phòng thẩm vấn, thấy vậy, tâm trạng Nghiên Thời Thất lại trở nên khẩn trương.
Ánh mắt cô lấp lóe, Lãnh Dịch Trì thấy bộ dạng của cô thì nghĩ cô lo lắng, liền an ủi một câu: “Đừng lo, có Duệ Tu ở đây thì chuyện này có thể giải quyết được!”
Nghe anh nói có thể thấy được anh rất tin tưởng Lôi Duệ Tu.
Nghiên Thời Thất kìm nén cảm xúc gật đầu, ý nghĩ lo lắng cho Ôn Tranh không thể nói thành lời.
Tần Bách Duật đứng cạnh thấy cô không yên lòng liền kéo tay cô ngồi xuống băng ghế, vuốt ve ngón tay hơi lạnh của cô, nghiêng đầu thì thầm bên tai cô: “Em đừng lo quá, nếu thật sự không giải quyết được thì còn anh ở đây mà.”
Ánh mắt Nghiên Thời Thất sáng lên, cô dời mắt sang nhìn anh, để rồi rơi vào đôi mắt thản nhiên chính trực ấy, và thấy được một trời thản nhiên bình lặng.
Lời anh nói không chỉ để an ủi cô, mà dường như còn chỉ rõ ra, nếu con đường bên anh rể không thông thì còn có anh.
Nhất định là ý này!
Nghiên Thời Thất nắm lại tay anh, mềm giọng nói, “Cảm ơn anh Tư.”
Tần Bách Duật không nói gì, chỉ dùng bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay cô, tràn đầy sự đau lòng không thành lời.
Trong lúc chờ Lãnh Dịch Trì, Nghiên Thời Thất cũng dần tỉnh táo lại.
Cô nhớ lại lời của Ôn Tranh, phản xạ nhìn về phía Lãnh Dịch Trì.
Nhà họ Lãnh và nhà họ Ôn là thế giao, nếu Ôn Tranh nói thật, chắc anh rể cũng biết cô ấy.
Nghĩ đến đây, Nghiên Thời Thất nhìn Lãnh Dịch Trì ngồi cách cô một ghế, nhỏ giọng hỏi: “Anh rể, nhà họ Ôn có một...”
Cô còn chưa nói xong thì ánh mắt Lãnh Dịch Trì lóe lên. Lôi Duệ Tu đã quay lại, Lãnh Dịch Trì đứng dậy hỏi: “Duệ Tu, sao rồi?”
Lôi Duệ Tu bước tới trước mặt anh, nhướng mày nói: “Gặp may rồi, đối phương rút án, không muốn truy cứu nữa.”
Lãnh Dịch Trì cười khẽ, bước tới vỗ vai anh ta, “Cảm ơn nhé!”
Hai người từng là bạn học, anh ta rất hiểu Lôi Duệ Tu, cũng biết chuyện này sẽ tình cờ như vậy.
Hẳn là Duệ Tu đã làm gì đó mới khiến đối phương rút án.
Lúc này, ánh mắt Lôi Duệ Tu lại lơ đãng nhìn qua Nghiên Thời Thất, trong mắt thoáng hiện sự kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua thôi.
Anh ta cụp mắt, lại nhìn sang Lãnh Dịch Trì, vẻ mặt nghiêm túc dãn ra: “Không cần cảm ơn tôi, đối phương cũng là một tên vô lại thôi, lần này báo cảnh sát là vì bị bên đòi nợ dọa sợ! Nhưng mà cậu đưa bọn họ về rồi vẫn phải giáo dục đàng hoàng đi.”
“Được, cho dù thế nào thì cũng là làm phiền cậu rồi, hôm nào đi uống một chầu đi!”
Hai người còn đang đứng khách sáo thì một cảnh sát mang Ôn Tranh và bạn của cô đi ra khỏi phòng thẩm vấn phía sau.
Một đoàn tám người, ai cũng cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Lôi Duệ Tu quay lại, ánh mắt rơi lên người Ôn Tranh sâu thẳm lạnh lùng.
Mèo hoang nhỏ, tìm được em rồi!
Đêm đó, cô dùng xong bỏ chạy. Anh ta cũng không ngờ có thể gặp lại nhanh như vậy, còn là trong hoàn cảnh này.
Nếu không phải vừa rồi anh ta vào phòng thẩm vấn, có khi còn không biết người phạm tội là cô đây.
Lôi Duệ Tu suy nghĩ sâu xa, mà Nghiên Thời Thất vừa thấy Ôn Tranh liền bước nhanh tới cạnh cô, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Lãnh Dịch Trì đứng đối diện Lôi Duệ Tu cũng nhìn sang, vừa liếc mắt đã sợ hãi.
Nửa ngày sau anh ta mới lục lọi được một cái tên mơ hồ trong trí nhớ: “Xu Tranh?”