GIỌNG CÔ ẤY THẬT NGỌT NGÀO! Lăng Tử Hoan chống nạnh đứng sau lưng Kiều Mục, tận mắt đọc được đoạn chat anh anh em em của anh với [Cục cưng đáng yêu nhất] kia.
Cô thì đang học ngoại ngữ vô cùng khổ sở mà chú Hai đang làm cái gì đây? Không đốc thúc cô cũng thôi đi, nhưng chỉ chơi game thôi mà cũng câu được cả em Kiều rồi?
Vào giờ phút này, Kiều Mục đang đắm chìm trong game, không hề để ý đến Lăng Tử Hoan đang đứng sau lưng mình.
Anh ta định bụng cho dù như thế nào thì cũng phải hiểu tường tận cái game này, tránh sau này cô nhóc kia lại gọi anh là “tay mơ”.
Hai chữ này đúng là sỉ nhục nhân cách của anh ta mà!
Kiều Mục rất nghiêm túc, còn Lăng Tử Hoan thì vô cùng tức giận.
Cô nàng ngùn ngụt lửa giận quay về trước bàn học nhỏ, ngước mắt nhìn màn đêm tăm tối dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Đèn bàn trong phòng khách tỏa ra ánh sáng ấm áp, trên khung cửa sổ ban đêm cũng phản chiếu khuôn mặt tức giận của cô.
Lăng Tử Hoan bĩu môi, trong lòng rấm rứt như bị mèo cào, cứ như thể có thứ gì đó nghẹn ứ trong cổ, lên không nổi mà xuống cũng chẳng xong, làm cách nào cũng không xuôi.
Cô lại lướt qua sách ngoại ngữ trên bàn, bàn tay nhỏ nhắn đập bộp lên mặt sách rồi quăng mạnh cuốn sách vào góc bàn.
Học cái gì, học ngoại ngữ cái gì, cô cũng muốn chơi game!
Trước đây cô nàng rất thích Tiểu Kiều, nhưng bây giờ, cô vào game chỉ để đi giết Tiểu Kiều thôi.
Cho dù bên phe đối phương có Tiểu Kiều hay không, chỉ cần là nhân vật nữ thì cô đã muốn giết rồi.
Mới bắt đầu được ba phút, Lăng Tử Hoan nhờ vào ý chí thù địch trào dâng ngùn ngụt, dùng chiến binh Tôn Ngộ Không tiêu diệt kẻ địch Tiểu Kiều ba lần.
Tiểu Kiều sắp khóc tới nơi rồi, từ đó trở đi cũng không ra khỏi tháp an toàn nữa.
Chơi xong một ván, Lăng Tử Hoan cảm thấy tâm trạng đã không còn sa sút như trước nữa. Cô âm thầm nghiêng đầu liếc sang ghế xô pha, thế mà ngay lập tức nhìn thấy Kiều Mục lại đang gõ chữ.
Lăng Tử Hoan đưa tay ôm ngực, cảm thấy khó thở, muốn đứng tim luôn!
Cô nhóc rất không cam lòng, lục tung cái bàn tìm kiếm cả nửa ngày mới lôi được cái tai nghe từ trong chồng sách ra đeo lên tai.
Bắt đầu ván mới, cô gửi một tin nhắn bằng chữ: Các anh trai, mở loa lên đi!
Một tiếng “anh trai” này làm cho cả bốn đồng đội trong game đều phát điên.
Sau đó biểu tượng micro trên avatar của bốn người nhấp nháy liên tục.
Ừm, tới đi, tổn thương lẫn nhau đi!
Trò chơi vừa mới bắt đầu, cùng với âm nhạc, Lăng Tử Hoan hắng giọng một tiếng. Giọng cô vốn đã mềm mại, nên khi cố tình yểu điệu hơn thì lại càng ngọt hơn nữa, “Các anh trai, em cần Buff đỏ(*)...”
(*) Buff: tăng điểm để tăng sức mạnh quân đội, thay vì đi đánh nhau với đối thủ thì đồng đội giúp buff điểm.
Cả bốn đồng đội reo lên mừng rỡ: Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Mẹ ơi, giọng nói thật là ngọt!”
“Được được được. Tiểu tiên nữ, em muốn cái gì anh cũng cho em được hết!”
“Tiên nữ, mau tới đây lấy máu đi!”
“Tiểu tiên nữ, yêu anh không? Đảm bảo cho em tha hồ ăn buff đỏ.”
Chiến binh mà Lăng Tử Hoan dùng vẫn là Tôn Ngộ Không. Cô vừa mới nói một câu muốn tăng máu thì bốn đồng đội kia đã lập tức vọt về phía cô rồi.
Canh tháp cái gì, đánh lính cái gì, không nghe tiểu tiên nữ nói muốn tăng máu sao?
Lăng Tử Hoan bên này mới vừa cất tiếng nói thì Kiều Mục bên kia đã run ngay lên rồi.
Con nhóc này đang nói chuyện với ai vậy? Anh trai?
Còn nữa, giọng nói kia của cô nhóc là thế nào? Ngọt tới giống như rơi vào hũ mật, anh ta nghe thấy mà rạo rực cả tim.
Kiều Mục chơi game không mở tiếng, sợ làm ồn khi cô đang học ngoại ngữ. Thế mà bây giờ lại thình lình nghe thấy cô nói chuyện, anh ta lập tức ôm điện thoại di động lấm lét liếc sang.
Rồi sao?
Lăng Tử Hoan khoanh chân ngồi trên ghế trước bàn học, tay cầm điện thoại, lại còn đeo tai nghe nữa. Hai bàn tay nhỏ bé thao tác liên tục trên màn hình, cười cong cả cặp mắt trong veo.
Rồi sau đó, anh nghe thấy...
“Anh trai ơi, anh siêu quá đi! Bảo vệ em được không?”
Các anh trai mở mic ra reo hò: “Bảo vệ em, thề sống chết bảo vệ em, cả cái mạng này cũng cho em luôn!”