XÁC NHẬN HAI NGƯỜI KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG! Khách sạn Li Sóc, Lộ Thành.
Lúc chạng vạng, sáu giờ tối ngày đầu tiên đến khách sạn, Nghiên Thời Thất nhận được thông báo từ nhân viên phục vụ của đoàn làm phim.
Bảy giờ tối nay có buổi họp thảo luận kịch bản tại phòng thương vụ ở tầng hai, diễn viên chính phải có mặt.
Lúc nhận được thông báo, cô liếc nhìn điện thoại di động, đã năm rưỡi rồi.
Buổi chiều, lúc rảnh rỗi cô đã mở kịch bản ra xem.
Cảnh ở Lộ Thành toàn là phân đoạn khi cô đã hoàn toàn trở thành vai phản diện.
Dù đã thuộc kịch bản làu làu, nhưng vì trong lòng đang có khúc mắc, nên cô vẫn không thể nào tập trung tinh thần được.
Bây giờ, khi bị giày vò đến không chịu nổi nữa, cô mới gửi tin nhắn WeChat cho cậu Út.
Hôm trước cậu nói ba ngày nữa là có kết quả, hôm nay chính là ngày thứ ba.
Nhưng suốt cả ngày, cậu Út không hề nhắn tin cho cô. Cô rất lo lắng, không biết có phải có chuyện gì không ổn không.
Cô gửi một biểu tượng cho Liên Trinh, rồi cầm điện thoại di động ngồi ngây người trên ghế xô pha chờ đợi.
Trong khoảng mười lăm phút sau, điện thoại di động của cô vẫn luôn im lìm. Cô quá hồi hộp, nên lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng khiến tâm trạng cô không thể yên ổn.
“Tinh...”
Ngay khi lúc cô sắp hết kiên nhẫn, định gọi điện thoại cho Liên Trinh thì một cửa sổ báo WeChat đập vào mắt.
[Liên Trinh]: [Tài liệu]
Anh không trả lời, mà chuyển hẳn phần đầu của tài liệu cho cô.
Nghiên Thời Thất lập tức co ngón tay lại, do dự một hồi rồi mới chậm rãi mở ra.
Cô hít vào thật sâu, đè nén nhịp tim đang đập điên cuồng. Hơn nửa phần tài liệu đầy các thuật ngữ chuyên môn về số liệu giám định và phân tích, cô đọc cũng không hiểu, nên lướt thẳng đến trang cuối cùng.
Cô mím chặt môi, ánh mắt rơi lên hàng chữ đen ở dưới cùng trang giấy trắng.
[Kết luận giám định: Chuỗi gen của đối tượng được kiểm tra không cùng với kiểu gen của mẫu so sánh. Kết quả giám định xác nhận hai người không có quan hệ huyết thống.]
Nghiên Thời Thất không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào câu cuối cùng. Dòng chữ xác nhận không có quan hệ huyết thống này như chặt đứt tất cả xiềng xích, khiến cô cảm thấy như trút được gánh nặng.
Lúc trước cô đoán rất nhiều kết quả, nhưng giờ phút này, kết luận thật sự phơi bày trước mắt lại khiến trái tim đang đập điên cuồng của cô dần dần ổn định trở lại.
Thì ra, đúng là không phải.
Lúc này, tiếng rung của điện thoại di động lại vang lên liên tục. Cô lưu tài liệu vào trong điện thoại, quay trở lại cửa sổ chat thì đã thấy tin nhắn từ Liên Trinh.
[Liên Trinh]: Tiểu Thập Thất, cậu đã hứa với cháu thì sẽ không nuốt lời.
[Liên Trinh]: Cho nên, cháu cũng phải hứa với cậu, không được đau buồn! [Ôm]
[Liên Trinh]: Hôm qua đã có kết quả giám định rồi, nhưng vì sợ cháu buồn nên cậu mới lần lữa không gửi cho cháu.
Sự lo lắng và quan tâm của Liên Trinh dành cho cô xen lẫn trong các dòng chữ.
Cậu ấy là người đàn ông thanh tao dịu dàng như đóa hoa lan, một khi đã nhận lời với cô thì sẽ tự giữ lời hứa.
Nghiên Thời Thất nhìn vào màn hình điện thoại di động, mắt mờ sương. Cô hé mở đôi môi nãy giờ vẫn luôn mím chặt, trả lời tin nhắn của Liên Trinh.
[Thập Thất]: Cảm ơn cậu Út.
Sau khi gửi tin đi, cô không nhịn được, lại nhắn tiếp một câu: [Cậu mãi mãi là cậu Út của cháu.]
Dường như phải sau một lúc lâu, mà có vẻ là chỉ có vài phút, Liên Trinh không nói gì, chỉ gửi lại cho cô biểu tượng [Ôm].
Nghiên Thời Thất đặt điện thoại xuống, khép đôi mắt lại, thở dài. Đúng là, vui mừng có, chua xót có, trào phúng có, cảm giác rất phức tạp.
Cô đứng dậy bước đến cạnh cửa sổ, khoanh tay lại, đưa mắt nhìn về phía non sông nước biếc ở xa xa. Từng hình ảnh trong những năm tháng cô và bà Liên ở bên nhau không ngừng hiện lên trong tâm trí cô.
Trong kí ức của cô, gương mặt bà chưa bao giờ vui vẻ hiền hòa, mà giống như sự thờ ơ lạnh nhạt đã khắc vào tận xương tủy.
Suy cho cùng, bà không thương cô, không xót cô thì cũng là chuyện đương nhiên thôi.
***
Trước lúc sắp đi họp, Nghiên Thời Thất đã gửi phần kết luận giám định này cho Tần Bách Duật.
Cô nhắn theo một câu: [Anh Tư, em nhớ anh.] Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com