Người Dấu Yêu Ơi

Chương 356



KHÔNG SỐNG QUA BÀI HÁT CHỦ ĐỀ!
Bộ phim “Vương triều cực lạc” này là tác phẩm lớn. Để trở thành nhà đầu tư cho bộ phim thì khoản đầu tư cũng phải có từ tám con số trở lên. Tiền vẫn luôn có thể mang lại địa vị khác nhau. Lăng Mật ngồi ở hàng trước, dường như rất hưởng thụ những ánh mắt đang dồn về phía mình.

Cô ta là cô chủ nhà họ Lăng, bản thân xứng đáng được nhiều người nhìn ngắm.

Vừa nghĩ đến đây, tầm mắt của Lăng Mật lập tức xuyên qua đám người, dừng chính xác ở chỗ Nghiên Thời Thất.

Cô ta cho rằng, mình nhìn chăm chú như vậy, thì sẽ làm cho Nghiên Thời Thất chú ý.

Thế mà Nghiên Thời Thất đang làm gì thế kia?

Cô đang ngồi phía sau chiếc bàn dài, cúi xuống nghịch điện thoại di động.

Dường như toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra không mảy may thu hút sự chú ý của cô.

Ánh mắt Lăng Mật như có ánh lửa âm ỉ.

Bây giờ cô ta có tư cách là nhà đầu tư, thế mà Nghiên Thời Thất lại dám coi thường?

Trên bục phát biểu, Lưu Khánh đang trình bày toàn bộ kế hoạch và thời gian yêu cầu cho các phân cảnh tiếp theo ở Lộ Thành, gồm có một số điều chỉnh nhỏ trong cảnh quay của kịch bản, nhưng Nghiên Thời Thất ngồi bên dưới lại đang nhắn tin với người ta.

Tin nhắn lúc trước cô gửi đi, bây giờ anh mới trả lời.

[Duật]: Nếu không có quan hệ huyết thống thì sau này cũng không cần phải chịu ấm ức nữa.

[Duật]: Tối mai anh bay đến Lộ Thành.

Nghiên Thời Thất thoáng bất ngờ. Chẳng phải anh nói ba ngày sau mới tới sao?

Vừa thấy tin nhắn này, cô lập tức thoát ra khỏi cửa sổ chat, cố tìm tuyến đường xe chạy từ Lộ Thành tới vùng núi Bình Túc.

Ngồi máy bay nửa tiếng, ngồi xe bốn tiếng.

Sau khi chụp lại màn hình, cô liền quay trở lại WeChat gửi cho anh.

[Thập Thất]: Em đã tìm được đường đi tới vùng núi Bình Túc rồi! [Trái tim]

[Duật]: Chờ anh.

Trò chuyện tới đây, Nghiên Thời Thất mới cười tủm tỉm tắt màn hình đi.

Anh sắp tới rồi, chỉ còn một đêm nữa thôi.

Khoảng bốn mươi phút sau, buổi họp mới kết thúc. Lúc này, Nghiên Thời Thất đã thấy hơi buồn ngủ, lúc đứng dậy cô còn không nhịn được mà ngáp một cái.

“Nghiên Thời Thất!”

Haiz, lại nữa rồi!

Sau khi Lưu Khánh tuyên bố buổi họp kết thúc, nhân viên trong phòng thương vụ thong thả rời khỏi.

Lúc này, đột nhiên Lăng Mật vòng qua đám đông đi về phía này, lanh lảnh gọi tên cô.

Đương nhiên chuyện này đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, bao gồm toàn bộ các diễn viên chính khác.

Tề Nguyên Xuyên quay sang vô cùng ngạc nhiên. Hóa ra Nghiên Thời Thất quen nhà đầu tư sao?

Lâm Mặc Nhi gần đây bị anti fan hành hạ rất suy sụp cũng nhân tiện dừng bước.

Bùi Đường ở đằng xa đã đang sắp rời đi thấy cảnh tượng này thì định bụng quan sát cho thật kĩ.

Anh ta từng nghe Lâm Mặc Nhi kể, Nghiên Thời Thất có quan hệ rất tốt với người trong mấy gia tộc lớn ở Lệ Thành. Mà Lăng Mật cũng vừa khéo là người Lệ Thành.

Nghiên Thời Thất đứng trước bàn, uể oải ngước mắt lên nhìn Lăng Mật, giọng nói lãnh đạm không chút cảm xúc, “Cô Lăng.”

Cô rất bình tĩnh, gần như là lạnh nhạt.

Lăng Mật bước trên đôi giày cao gót chầm chậm đi tới. Trên đường gặp nhân viên đoàn làm phim, cô ta còn lịch sự gật đầu một cái.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nghiên Thời Thất nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch này của cô ta, bất giác nhếch mép.

Nếu như những người này chứng kiến cảnh Lăng Mật ăn miếng trả miếng với cô trong buổi tiệc tối từ thiện, thì có lẽ họ sẽ không dễ dàng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt như vậy đâu.

Nói thế nào đây, cô Lăng này thật sự có khuôn mặt của một hoàng hậu phú quý sang trọng. Tiếc là, thủ đoạn thì còn thua cả một tì nữ ngay thẳng trong sáng.

Nếu đặt trong bối cảnh bộ phim “Vương triều cực lạc” này thì chắc cô ta không sống nổi qua ca khúc chủ đề.

Trong mấy giây Nghiên Thời Thất đang nghĩ thầm, Lăng Mật đã nhanh nhẹn đi tới trước mặt cô.

Vì Nghiên Thời Thất cao hơn nên cô ta phải ngửa mặt lên để nhìn cô.

Có lẽ nhận ra động tác ngẩng mặt lên này của mình hơi buồn cười, nên Lăng Mật lại lùi ra sau hai bước, khẽ hất hàm, nét mặt kiêu căng, “Lâu rồi không gặp, đi ăn với nhau bữa cơm đi!”

Cô ta vừa mới cất lời đã hẹn đi ăn cơm. Nghiên Thời Thất cảm thấy quá là giả tạo.

Ngày đó trong phòng tiệc nhà họ Lăng, vì chuyện Lăng Tử Hoan mà hai người cũng không nói chuyện với nhau ôn hòa như vậy.

Ăn cơm?

Không sợ làm mất khẩu vị của nhau sao?