NHÀ HỌ ÔN CÓ ĐÓN NHẬN EM KHÔNG? Lúc này Nghiên Thời Thất vẫn túm lấy chăn nằm yên, ảo não nhìn người đàn ông bên giường.
Dưới ánh đèn màu, anh cong môi cười khẽ, cầm lấy bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa bên cạnh lên. Lúc đưa quần áo cho cô, anh hạ giọng dịu dàng nói, “Anh chờ em trong phòng khách.”
Gò má Nghiên Thời Thất ửng hồng. Nhìn bóng lưng của anh rời đi, cô mím môi, thoáng e lệ thẹn thùng còn vương trên khóe môi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, cô khoác chiếc áo ngủ màu rượu vang lên người, từ tốn bước xuống giường, hài lòng ngắm đường cong của mình.
Hình như vừa rồi anh Tư chỉ nhìn lướt qua thôi, đúng là một quý ông.
À, đúng rồi, suýt nữa thì quên, anh ấy có bệnh khó nói mà.
Nghiên Thời Thất vừa miên man suy nghĩ vừa thắt dây lưng. Áo ngủ lụa chạm vào làn da bên hông man mát khiến cô dễ chịu thở ra một hơi dài.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ, quang cảnh sông núi mịt mù trong đêm, bên trong phòng khách đèn đuốc sáng choang ấm áp như gia đình bình thường.
Tần Bách Duật ngồi trên ghế xô pha cạnh bàn trà. Anh vẫn mặc áo sơ mi và quần âu màu đen, gương mặt tuấn tú đường nét rõ ràng, tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi, rít vào nhả khói.
Trên bàn bày một đĩa hẹ xào và cháo trắng, còn có mấy món ăn khá thanh đạm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh nhìn xuyên qua làn khói trắng lơ lửng giữa không trung về phía cô. Cặp mắt lãnh đạm lộ ra vẻ dịu dàng, anh chìa bàn tay cho cô, “Tới đây ăn cơm.”
Nghiên Thời Thất khép cổ áo ngủ đi tới, lúc nắm lấy tay anh thì không khỏi ho một tiếng.
Mùi thuốc lá hơi gay mũi nhưng không làm cô chán ghét, bởi vì trong đó còn xen lẫn mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng anh.
“Khó chịu sao?” Tần Bách Duật thuận tay dập tắt thuốc lá rồi cầm lấy ly nước trên bàn đưa cho cô. Cô ngửa đầu uống từng ngụm nhỏ, để lộ đường cong cần cổ mảnh khảnh xinh xắn trắng nõn.
Nghiên Thời Thất cầm ly nước, khẽ lắc đầu rồi chớp mắt hỏi: “Anh tới khi nào vậy? Em định đi đón anh nhưng không ngờ lúc sau lại ngủ thiếp đi mất!”
Cảnh quay giao chiến gần như đã hút hết sức lực của cô rồi. Kể cả sau khi đã ngủ dậy mà cô vẫn cảm thấy tay chân rụng rời.
Anh lại vươn tay sờ trán cô, sau đó đẩy bát cháo trắng tới cho cô. Anh nhìn cô ăn cháo, thở dài, “Anh đến lúc hơn bảy giờ, lúc đó em đang phát sốt.”
Nghiên Thời Thất đang ăn cháo thoáng khựng lại, ánh mắt mờ mịt, “Em lại sốt sao?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Sức khỏe này của cô đúng là thiếu rèn luyện mà.
***
Ăn được nửa bát cháo trắng, Nghiên Thời Thất không muốn ăn nữa.
Có lẽ là do ban ngày quay phim vất vả, cộng thêm cô vừa hết sốt, nên bây giờ hơi uể oải ngồi trên ghế xô pha. Cô cầm lấy khăn giấy lau miệng rồi nghiêng người tựa vào ngực anh.
Tần Bách Duật thuận tay ôm lấy cô, bàn tay vòng qua bả vai vuốt ve gò má cô, “Còn khó chịu không?”
Nghiên Thời Thất lắc đầu, kéo bàn tay anh vòng qua bả vai mình, nhéo nhéo nghịch ngợm, “Anh Tư, khi nào mới có báo cáo giám định của em với Ôn Tranh?”
Tần Bách Duật không giấu giếm nói: “Ngày mai.”
“À...”
Nghiên Thời Thất đáp lại một tiếng rồi cúi đầu xuống không nói thêm nữa.
Càng gần lúc có kết quả thì sẽ càng hồi hộp không yên.
“Lo lắng sao?” Anh nhận ra tâm trạng cô đột nhiên chùng xuống, khẽ nghiêng người tới sát mặt cô, rủ mắt nhìn. Anh chậm rãi cầm lấy bàn tay cô động viên: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, biết không?”
Nghiên Thời Thất gật đầu, im lặng được vài giây thì bỗng bật dậy từ trong lòng anh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói thật suy nghĩ trong lòng mình, “Chẳng qua, bỗng nhiên em thấy mông lung. Anh nói xem, nếu thật sự em là con cháu nhà họ Ôn thì em có phải trở về nhận người nhà không? Nhà họ Ôn sẽ thừa nhận em sao?”