Người Dấu Yêu Ơi

Chương 362



ANH ĐẾN VÙNG NÚI BÌNH TÚC LÚC NÀO VẬY?
Trước khi đến Cục Cảnh sát, Lưu Khánh định nhờ Trưởng phòng Tôn của Phòng Kế hoạch và Đầu tư giúp đỡ. Không ngờ sáng hôm nay ông ta phải đi dự hội nghị thu hút đầu tư, không còn ở Lộ Thành.

Nước xa không cứu được lửa gần, Lưu Khánh đành từ bỏ. Cũng may Trưởng phòng Tôn có nhắn nhủ Cục Cảnh sát Li Sóc, dù chưa mất tích đủ hai mươi tư giờ nhưng vẫn lập hồ sơ điều tra.

Mười giờ sáng, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách, vừa ăn nho khách sạn mang đến, vừa nhìn Tần Bách Duật ngồi bên cạnh cầm iPad bận rộn làm việc, “Anh Tư, người bên anh có thể tìm được Lăng Mật không?”

Cô nhai nhóp nhép, trong miệng tràn ngập vị ngọt của nho, thỉnh thoảng lại bứt một quả đút cho anh.

Cô chẳng có cảm giác gì về việc Lăng Mật mất tích. Trưởng thành hết rồi, tự mình phải có trách nhiệm với an toàn của bản thân.

Nhưng dẫu sao người ta cũng là người bạn cùng lớn lên với anh Tư từ thuở bé, nghe nói anh đã cắt cử vệ sĩ ra ngoài tìm kiếm.

Anh ngước lên khỏi iPad, nheo mắt nhìn cô, đầu lông mày khẽ nhướng, đáy mắt lóe lên tia ranh mãnh, “Em lo cho cô ta à?”

Nghiên Thời Thất chớp mắt, nhét nho vào miệng, một bên má hơi phồng lên, mắt cô lóe sáng, “Một chút thôi. Em chỉ tò mò làm thế nào mà cô ta lại mất tích được?”

Có kẻ thù? Hay đắc tội với ai?

Lúc cô nói chuyện, anh tranh thủ nhìn màn hình, “Em xem cái này đi.”

Anh quay màn hình iPad về phía Nghiên Thời Thất, trên đó là hình ảnh con đường nào đó ở gần sông Li Sóc.

Không có biển tên, hơn nữa chất lượng hình ảnh khá mờ.

Thời gian hiển thị trong ảnh là mười giờ mười hai phút sáng hôm qua, Lăng Mật mặc bộ vest nữ, chậm rãi đi tới bên sông.

Cô ta còn cầm di động trên tay, hình như đang nói chuyện, không thấy rõ nét mặt trên ảnh nhưng qua bước chân có thể thấy cô ta rất vội vã.

Nghiên Thời Thất không lấy làm lạ khi Tần Bách Duật có được khả năng lấy được dữ liệu giám sát trên đường nhanh chóng như vậy.

Đối với anh mà nói, có rất nhiều chuyện dễ dàng như trở bàn tay.

“Cô ta đi đâu vậy?” Nghiên Thời Thất nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lăng Mật. Chưa đầy hai mươi giây cô ta đã vòng đến đầu đường, rẽ về phía con hẻm nhỏ sâu hun hút.

Đoạn video kết thúc tại thời điểm này. Anh tua lại hình ảnh, đưa ra kết luận, “Đây chính là nơi cuối cùng cô ta xuất hiện.”

Mạng lưới giám sát đường phố của Lộ Thành không giống Lệ Thành, xung quanh bờ sông Li Sóc chỉ lắp máy quay giám sát ở đường cái.

Nghiên Thời Thất lại liếc nhìn bóng dáng Lăng Mật rồi xoa cằm, “Cô ta có người quen ở đây sao? Lúc đi đường, cô ta luôn gọi điện thoại, có phải đang tìm người không?”

“Chờ tin tức xem thế nào.”

Tần Bách Duật đặt iPad lên bàn, hiển nhiên không muốn dồn quá nhiều sức lực và tinh thần của hai người vào chuyện Lăng Mật mất tích.

Anh cầm bao thuốc từ trên bàn lên, định hút một điếu, không kìm nổi mà liếc Nghiên Thời Thất một cái.

Hình như cô không thích mùi thuốc.

Anh đang suy nghĩ thì cô gái bên cạnh đã cầm bật lửa ghé lại gần, “Em đã thu xếp với đạo diễn rồi. Hết ngày mai là em sẽ được rảnh hai ngày, tiện đi đến vùng núi Bình Túc.”

Anh cầm điếu thuốc, căn đúng vào ngọn lửa cô châm lên rồi hút một hơi.

Ánh mắt anh bất chợt trở nên nặng nề. Anh phả ra làn khói trắng, ánh mắt xa xăm nhìn chăm chú vào một điểm vô định bên ngoài.

Nghiên Thời Thất rút bật lửa về, nghiêng đầu ngắm gương mặt mờ ảo giấu sau làn khói trắng của anh, “Anh Tư, anh đến vùng núi Bình Túc lúc nào vậy?” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Động tác kẹp thuốc đưa lên bên môi của anh bỗng khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào cặp mắt trong veo của cô, yết hầu trượt lên xuống vài lần, “Mười bốn năm trước.”

Lâu vậy rồi sao!