MỪNG ĐẾN CHẢY NƯỚC MẮT! Nhóm người Nghiên Thời Thất ngồi xe trở lại khách sạn Li Sóc. Họ cố tình đi vòng qua đám đông tụ tập, trên đường trở về phòng vẫn thảng hoặc nghe thấy nhân viên trong đoàn làm phim bàn tán về sự mất tích của Lăng Mật.
“Nói như vậy cảnh sát cũng không tìm ra ai đã bắt cóc cô Lăng sao?”
“Nghe nói là vậy, Tiểu Hàn luôn ở bên đạo diễn Lưu, anh ấy nói sau khi báo án, cảnh sát bắt đầu tìm kiếm trên đường và hỏi thăm xung quanh. Tiếp đó, có vẻ như có người đã cung cấp manh mối cho cảnh sát. Cứ tưởng ai đó chơi khăm, nhưng sau đó quả thật tìm thấy người ở thôn Thành Trung.”
“Con m* gì chứ, bây giờ công dân nhiệt tình cũng có thể giúp phá án sao?”
“Ai nói không được! Tuy nhiên, tôi vẫn tò mò, tại sao cô Lăng lại bị bắt cóc? Không phải để cướp tiền. Tiểu Hàn nói, điện thoại di động của cô ấy vẫn còn đó. Cũng không phải cướp sắc, vì nghe nói quần áo của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ khuôn mặt bị sưng, thì hình như không có dấu vết bị xâm phạm. Thật kì lạ!”
Nghe thấy cuộc nói chuyện này, Nghiên Thời Thất không nén nổi liếc nhìn Ôn Tranh đang đeo kính râm, kéo mũ áo trùm lên đầu.
Chị ấy đánh Lăng Mật sao?
Đối với việc có người cung cấp manh mối cho cảnh sát, cô cũng có thể lờ mờ đoán ra được.
Cả nhóm vừa trở về phòng, Nghiên Thời Thất cũng nhận được tin nhắn nhóm từ đoàn làm phim trong điện thoại.
Nghỉ nguyên buổi chiều, ngày mai khôi phục tiến độ quay phim.
Nhưng lại không đề cập gì đến chuyện Lăng Mật mất tích.
***
Tần Bách Duật và Mục Nghi đi xuống phòng hành chính, trong phòng khách sạn chỉ có hai chị em họ ngồi trước bàn trà, nhìn vào màn hình điện thoại sáng rực, cả hai đều hồi hộp.
Câu trả lời nằm trong tài liệu do anh Tư gửi qua.
Nghiên Thời Thất duỗi một ngón tay, rồi dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn gương mặt căng thẳng của Ôn Tranh, “Xem nhé?”
Ôn Tranh hắng giọng hai cái, nặng nề gật đầu, “Xem đi!”
Bọn họ nhìn không chớp mắt.
Trên giao diện WeChat, ngón tay của Nghiên Thời Thất dừng lại trên tập tin đó, do dự hai giây, rồi nhấn xuống.
Nội dung giống như báo cáo giám định mà cậu Út đã gửi cho cô lúc trước, có rất nhiều dữ liệu phân tích phức tạp.
Tay cô máy móc lướt xuống dưới, cho đến trang cuối cùng.
[Kết quả giám định: Trải qua quá trình kiểm nghiệm, locus gen đa hình ti thể DNA của hai cá thể được thử nghiệm là như nhau, chúng được di truyền từ cùng một tế bào trứng. Sau khi giám định, mối quan hệ huyết thống giữa hai người là 99,9%.]
Bốn chữ quan hệ huyết thống ngay lập tức như được phóng to vô hạn trước mặt họ.
Hai người không nói gì, không làm gì, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào dòng kết luận đó một hồi lâu.
Khóe mắt Nghiên Thời Thất hơi ẩm ướt, vô số cảm xúc phức tạp đang bào mòn tâm trí cô.
Cô thật sự là con gái nhà họ Ôn.
Trong những năm tháng mà nhà họ Ôn chưa bao giờ biết đến, cô vẫn đang lưu lạc bên ngoài.
Cô còn có một chị gái.
Nghĩ đến đây, Nghiên Thời Thất từ từ nhìn Ôn Tranh ở bên cạnh. Ánh mắt cô vừa dừng trên mặt Ôn Tranh, thì chị liền quay mặt nhìn về phía cửa sổ.
Ôn Tranh vội vàng đứng bật dậy, bước lên mở cửa sổ, tay thoáng run rẩy rút hộp thuốc lá ra khỏi túi.
Đầu ngón tay cô run run, cầm hộp thuốc lá một lúc lâu mới rút ra được một điếu. Cô châm lửa xong liền rít một hơi thật mạnh, nhưng làm thế nào cũng không thể kìm nén được sự xúc động dâng trào trong trái tim mình.
Đúng, cô rất xúc động.
Nghiên Thời Thất là em gái của cô!
Giờ phút này, cô không còn cảm thấy tất cả những việc cô đã làm để bảo vệ con bé là thừa thãi nữa, mà càng trở nên hợp tình hợp lí.
Ôn Tranh cầm điếu thuốc, từ từ nhắm mắt lại. Sau năm năm sống cho qua ngày, nhờ vào khoảnh khắc nhìn thấy kết quả giám định này, dường như cuối cùng cô đã tìm thấy một lối thoát để giải tỏa. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cánh mũi cô phập phồng, cô nhắm nghiền đôi mắt hoen đỏ, tròng mắt cứ đảo liên tục.