ANH TƯ CỦA CÔ THẬT ĐẸP TRAI! Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Nghiên Thời Thất mơ màng tỉnh dậy trong phòng ngủ khách sạn.
Ánh nắng ban mai dịu nhẹ chen qua khe hở giữa rèm cửa sổ, cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đôi mắt trong veo như dòng nước.
Cô ngủ không sâu, vẫn luôn nhớ chuyện hôm nay đi vùng núi Bình Túc. Trời vừa tờ mờ sáng là cô đã hết buồn ngủ.
Khuỷu tay của anh bị cô gối sau ót, một tay kia thì khoác lên thắt lưng cô.
Phong thái chiếm hữu cực kì.
Ánh mắt cô mê man, nằm im nhìn gương mặt tuấn tú của anh, sợ sẽ đánh thức anh.
Trong giấc ngủ khẽ khàng, gương mặt anh hiện lên đường cong rất dịu dàng. Vùng trán giãn ra giảm đi vẻ kiêu ngạo nghiêm túc lúc tỉnh táo. Dáng vẻ bình yên ngủ say lộ ra sự tao nhã.
Cánh môi Nghiên Thời Thất cong một nụ cười ấm áp, gối đầu lên khuỷu tay anh, tiến đến gần lồng ngực anh hơn. Đôi mắt sáng long lanh xinh đẹp dính lên trên mặt anh, không thể nào dời đi được.
Anh Tư của cô thật đẹp trai!
Ngay tại lúc cô đang nhìn tới mê mẩn thì khuỷu tay bị cô gối lên bỗng dưng căng cứng, rồi thuận thế ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai: “Sao lại không ngủ?”
Anh không mở mắt, nhưng bờ môi mỏng lại hôn lên trán cô một cách chuẩn xác.
Nghiên Thời Thất chui vào lòng anh, cọ xát sợi tóc rối bời bên gò má, sau đó lại ngửa đầu hôn một cái lên cái cằm góc cạnh rõ ràng của anh, âm sắc mềm nhũn: “Em không ngủ được. Chẳng hiểu sao vừa nghĩ tới sắp đi vùng núi Bình Túc là em rất mong đợi.”
Chính là mong đợi, nhưng còn nguyên nhân thì không nói ra được.
Lúc này, Tần Bách Duật mới chậm rãi mở đôi mắt không hề vẩn đục mà sâu như vực thẳm tối đen với ánh sáng lấp lóe bí ẩn ra, “Em thích miền núi sao?”
“Cũng không phải thích!” Nghiên Thời Thất ngửa đầu nhìn anh, nụ cười ẩn chứa hàm ý, uyển chuyển nói: “Thật ra thì chỉ cần đi với anh thì cho dù đi đâu em cũng mong đợi cả.”
Nói dứt lời, Nghiên Thời Thất lại vùi vào trong lòng anh lần nữa, sóng mắt dập dờn hiện lên chút ngượng ngùng. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Thì ra cảm giác khi bày tỏ cảm xúc với người mình thích lại giống như gợn sóng trên mặt biển vậy, trông thì có vẻ yên ả nhưng lại róc rách lay động lòng người.
Nhất định là do thời gian trong khoảnh khắc này trôi chậm, mà bầu không khí ôm nhau lại quá ấm áp cho nên cô mới có thể thốt ra lời nói ngọt ngấy say mê như vậy.
Dường như hô hấp của anh trĩu nặng, người đẹp trong lòng, sợi tóc bù xù không ngừng cọ qua bên cổ anh.
Anh hơi ngửa người về phía sau, ánh mắt rơi lên vành tai đã nhuộm hồng của cô. Trong một lúc không thể kiềm chế được, anh lại nhẹ nhàng hôn lên đó.
Bởi vì động tác của anh mà cả người Nghiên Thời Thất lập tức run lên. Ngay sau đó cô lại nghe thấy âm sắc nồng đậm của anh lọt vào tai: “Đi vùng núi với anh không sợ bản thân sẽ hối hận sao?”
Tình cảm nồng nàn còn chưa tản đi, mà lời nói không rõ ý lần này của anh lại khiến Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, nhìn anh, “Tại sao lại hối hận?”
Không phải đi gặp bạn cũ sao?
Anh rủ mí mắt, môi mỏng khẽ nhếch lên. Sau khi nuốt tiếng thở dài xuống, anh lại ôm cô vào lòng.
Còn mấy tiếng nữa là cô sẽ biết rồi. Đến lúc đó, nếu như cô thật sự hối hận thì khoảnh khắc ôm nhau này sẽ vô cùng quý báu.
Ba tiếng sau, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đi đến sân bay.
Vùng núi Bình Túc nằm ở nội địa phía Nam, cách sân bay Lộ Thành nửa giờ bay và bốn tiếng đi xe từ tỉnh Quý Đông đến vùng núi Bình Nguyên.
Lúc Nghiên Thời Thất xuống xe, nheo mắt nhìn lên ghế tài xế, rồi xoay người ngó Tần Bách Duật, “Mục Nghi không đi sao anh?”
Cô cho rằng với thân phận là vệ sĩ của anh, Mục Nghi sẽ đi theo cùng.
Tần Bách Duật nắm lấy tay cô bước xuống xe. Lúc đi về phía lối đi dành riêng cho VIP, anh mới hạ giọng giải thích rõ ràng, “Cậu ta đã tới đó trước rồi.”