Người Dấu Yêu Ơi

Chương 375



MƯỜI BỐN NĂM TRƯỚC ĐÃ ĐÓNG CỬA THÔN RỒI!
Anh buông bát đũa xuống, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy. Anh nhìn Nghiên Thời Thất, giọng nói rất trầm thấp: “Còn có hai tiếng nữa.”

Nói xong, anh cầm lấy thuốc lá bên cạnh bàn tới. Lúc rũ mắt đưa điếu thuốc đến môi thì anh lại nghe thấy Nghiên Thời Thất cười khẽ nói, “Sao vẻ mặt anh lại nghiêm túc đến vậy chứ?”

Trong thời gian hai người chung sống với nhau, cô rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng này của anh.

Động tác châm thuốc của anh hơi khựng lại, nhưng lúc anh ngước mắt lên đã xóa đi toàn bộ cảm xúc lộ ra bên ngoài.

“Lo em không chịu đựng nổi.” Anh thấp giọng nói.

Nghiên Thời Thất chỉ vừa nghĩ tới là đã biết anh đang canh cánh trong lòng về chuyện cô gặp ác mộng.

Vì thế cô đặt đũa xuống, đứng dậy đi vòng qua bàn vuông rồi ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy khuỷu tay anh, đặt cằm mình lên trên đầu vai anh, đôi mắt long lanh nhìn anh, “Em đã nói là không sao rồi mà, anh đừng lo lắng nữa. Em đoán có thể là vì đường sá lắc lư cho nên mới gặp phải ác mộng thôi.”

Không muốn nhìn thấy gương mặt anh bao trùm u ám như vậy, nên Nghiên Thời Thất nũng nịu khẽ lắc lư khuỷu tay anh.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, khói mù trên gương mặt tuấn tú như đã bị gió thổi tan, anh kéo cô vào lòng siết mạnh, sức lực mất đi sự tỉnh táo thường ngày.

Nghiên Thời Thất bị khuỷu tay anh siết hơi đau nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên vai anh.

Vào giờ phút này, bỗng nhiên cô sinh ra một ý nghĩ, toàn bộ cuộc sống sau này nhất định phải yên ổn, không thể để anh lo lắng như vậy nữa.

***

Ba giờ sau, sắc trời dần tối, xe dã ngoại đã từ cửa vào vùng núi Bình Nguyên chạy thẳng tới gần nội địa vùng núi Bình Túc.

Đường sá lại càng không dễ đi, đường núi gập ghềnh lầy lội, cho dù tính năng của xe dã ngoại có cực tốt thì cũng không thể nào bình ổn được.

Thân xe rung lắc trái phải, đưa suy nghĩ của Nghiên Thời Thất trở về năm mười một tuổi kia.

Cô nhớ, năm đó đường sá cũng gập ghềnh như vậy.

“Anh Tư, đã nhiều năm vậy rồi mà dường như vùng núi Bình Túc này cũng không có gì thay đổi cả!” Nghiên Thời Thất tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay đầu lại cảm khái với anh.

Anh “Ừm” một tiếng, đầu ngón tay vuốt ve khớp xương của cô.

Suốt dọc đường đi, anh vẫn luôn nắm lấy tay cô, chưa từng buông ra.

“Nơi này từng có người khai thác tài nguyên khoáng sản trái phép, thôn xóm cả vùng núi đều bị đóng cả rồi!”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Còn có tình trạng buôn bán người nữa, nhưng bây giờ không phải là lúc cho cô biết.

Nghe vậy, ánh mắt Nghiên Thời Thất đờ ra, cảm thấy ngạc nhiên, “Nếu nói vậy thì nơi này đã không còn người ở nữa?”

Cô nhớ năm đó lúc mình tới đây thì nơi này còn khá nhiều thôn xóm.

Chính là bởi vì nơi này lạc hậu, cho nên mới giữ gìn được quang cảnh sinh thái nguyên thủy nhất, rồi trường học mới có thể tổ chức trại hè cấy mạ ở nơi này.

Khi đó, mặc dù nơi này nghèo khó, nhưng vẫn có ruộng lúa nước bậc thang xinh đẹp.

Tần Bách Duật siết chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, nhìn theo tầm mắt cô về phía khu vực đồi núi đã lâu không người ở bên ngoài, “Ừ, mười bốn năm trước đã bị đóng rồi.”

Lại là mười bốn năm trước.

Đối với điểm thời gian này, Nghiên Thời Thất nghe nhiều lần cũng thành quen.

Cô hơi tiếc nuối gật đầu, nhưng sau khi yên tĩnh được mấy giây thì lại đột nhiên quay đầu lại, giờ mới nhận ra không đúng, “Nếu đã bị đóng rồi thì chúng ta có thể vào được sao?”

“Có thể vào, nơi này là khu khai phá đặc biệt thuộc sở hữu của Tần thị.”

Nghiên Thời Thất: “...”

Nghe thấy tin tức này, cô lập tức trừng mắt, đi cả buổi trời là tới địa bàn của nhà mình?

Thảo nào anh nói muốn tới gặp một người bạn xưa, có lẽ là người của Tần thị?

Nghiên Thời Thất suy nghĩ sâu xa, càng cảm thấy tò mò với nội địa vùng núi Bình Túc mà mình sắp đến.

Năm đó, nhà dân đổ nát, xóm làng cách li, hôm nay phải chăng đã biến thành khu tham quan đồi núi đặc sắc?