Người Dấu Yêu Ơi

Chương 379



EM DẪN ANH ĐI!
Thiếu niên vịn một tay lên tường, tay kia thì xách xích sắt trên cổ chân. Cho dù giống như chú sói rơi vào khốn cùng, nhưng trên người cậu vẫn tỏa ra sự kiêu ngạo khó thuần, tựa như một con thú bị nhốt giương nanh xòe vuốt vậy.

Cậu rất gầy, một bên quai hàm đã hóp lại, khóe miệng còn có sưng đỏ. Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, giọng cậu trầm khàn, yếu ớt vang lên: “Tránh, ra!”

Nghiên Thời Thất bị dọa sợ.

Cậu thiếu niên tuy là yếu ớt nhưng giọng nói của cậu vẫn lộ ra lạnh lẽo, nghiêm nghị.

Hai chữ ép từ trong kẽ răng đập vào mặt cô.

Nghiên Thời Thất định tránh ra nhưng hai chân lại giống như bị đổ chì vậy, làm cách nào cũng không nhúc nhích được.

Cô và cậu thiếu niên cứ đứng trước mặt nhau như vậy, mùi máu tươi trên người cậu không ngừng xộc vào mũi cô, nện vào thần kinh cô.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nhưng cũng tựa như chỉ là mấy giây, Nghiên Thời Thất vành mắt hồng hồng nhìn cậu thiếu niên. Bàn tay nhỏ bé cũng vịn lên vách tường theo cậu, nhưng đầu ngón tay lại không ngừng bám vào kẽ hở gạch bùn. Cho dù trong lòng tràn ngập khiếp sợ nhưng cô vẫn run rẩy hỏi: “Anh, anh sao vậy?”

Cậu thiếu niên thở phì phò dữ dội, bé gái đứng trước mặt sạch sẽ như một búp bê sứ. Bộ váy xếp ly xinh đẹp đó vừa nhìn đã biết không phải trẻ con trong thôn này.

Cậu không muốn lãng phí thời gian, nhưng gần như cậu đã dùng hết toàn bộ sức lực để trốn khỏi cái hang dơ bẩn đó. Nếu không đi nữa thì e là cậu sẽ bị bắt trở về.

Một trăm mười hai ngày đêm, cậu trốn đi bảy lần, mà đây là lần thứ tám.

Cậu thiếu niên không trả lời câu hỏi của Nghiên Thời Thất, tay trái của cậu bám chặt vào tường gạch, bên tay phải xách xích sắt định đẩy cô ra, nhưng xích sắt dài khoảng nửa thước đã hạn chế động tác của cậu.

Cũng chính bởi vì vậy mà xích sắt đã phát ra tiếng leng keng chói tai không ngừng.

Vì sợ hãi nên Nghiên Thời Thất cắn môi lùi về sau một bước, dây xích sắt to gần bằng cổ tay cô kêu leng keng vang dội, hù dọa trái tim yếu ớt của cô.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân náo loạn kèm theo tiếng mắng chửi giận dữ từ xa đến gần.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Cô nghe không hiểu tiếng địa phương của đám người kia, nhưng vẫn bắt được hai chữ “dây xích”.

Cô ngấm ngầm chịu đựng nhịp tim đập điên cuồng, tầm mắt rơi lên sợi xích sắt đó.

Dường như cậu đã bị trói lại rất lâu, vòng sắt đã ma sát rách ống quần trên cổ chân cậu, cũng để lộ ra làn da mơ hồ có vết máu.

Cậu đang cầm trong tay một đầu xích sắt không biết đã được cắt đứt như thế nào, dường như là để đề phòng lúc đi bộ dây xích sẽ ma sát với mặt đất.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Mắt cậu thiếu niên toát ra sự tiếc nuối, cậu hít sâu vào một hơi, sau khi rủ mắt xuống vẫn muốn liều mạng dùng toàn lực trốn một lần.

“Em, em dẫn anh đi. Đi mau lên.”

Năm đó, Nghiên Thời Thất mười tuổi không biết tại sao lại có can đảm đến vậy. Lúc người phía sau lao tới, cô kéo lấy bàn tay đang vịn lên vách tường của cậu thiếu niên, xoay người lập tức chạy ra ngoài đầu hẻm.

Cô không xác định được là cậu còn sức lực hay không, nhưng thiếu niên có một đôi mắt trong veo làm người sợ hãi. Trong tình cảnh thê thảm như vậy mà vẫn không khuất phục, cô nghĩ cậu nhất định không phải là một người xấu.

Trái lại, có người xấu đang bắt nạt cậu ấy, nếu không thì sao họ lại khóa xích sắt lên cổ chân cậu ấy.

Lúc Nghiên Thời Thất kéo thiếu niên giành đường mà chạy, do tốc độ quá nhanh nên suýt chút đã kéo cậu ngã.

Quả thật cậu thiếu niên đã mất hết sức lực. Nhưng đột nhiên có đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại thấm ướt tóm lấy lòng bàn tay dơ bẩn của cậu, kéo lấy cậu giành đường mà chạy.

Tình cảnh thế này lại giúp cậu sinh ra ý chí kiên trì chạy theo cô về phía xa xa.

Nghiên Thời Thất rất sợ, vừa chạy vừa quay đầu lại, gương mặt tràn ngập sự hốt hoảng. Trong thôn thỉnh thoảng cũng có người đi ngang qua, nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy bọn họ, giống như đã nhìn quen cảnh này