RÕ RÀNG LÀ LỜI ĐỒN VÔ CĂN CỨ! Nghiên Thời Thất không kiểm soát được cảm xúc nữa. Cô còn chưa kịp xem những vết thương khác trên lưng anh thì đã bị anh xoay người ôm vào lòng.
Thấy khóe mắt ướt hơi nước của cô, anh dùng môi mình giúp cô lau khô.
Thôn Bình Túc này là nơi bọn họ lần đầu gặp gỡ.
Thôn Bình Túc này là nơi bọn họ bày tỏ tình cảm của mình.
Sau mười bốn năm bỏ lỡ nhau, ở nơi lần đầu gặp mặt, bọn họ toàn tâm toàn ý dâng hiến cho nhau.
Ngoài cửa sổ, sao sáng lấp lánh; trong cửa sổ, một trời hoa nở.
***
Sáng sớm hôm sau, Nghiên Thời Thất mơ màng tỉnh lại.
Ánh sáng lờ mờ trong phòng ngủ trong nhà xe di động, loáng thoáng vài tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên góc giường.
Cô cảm thấy hơi mệt, đôi lông mày uể oải nhíu rất chặt.
Cô chớp chớp đôi mắt hơi cay, vừa nghiêng đầu liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm như biển cả của anh.
Anh dậy sớm vậy ư?
Mẹ ơi, là ai nói anh Tư có bệnh khó nói?!
Rõ ràng là lời nói vô căn cứ!
Lúc này, Tần Bách Duật một tay chống đầu, đôi môi mỏng nở nụ cười nhẹ đầy thỏa mãn, thấy cô tỉnh liền đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán cô, “Vẫn khó chịu à?”
Câu này của anh lập tức mở ra kí ức tối qua của Nghiên Thời Thất.
Nghe anh nói, cô xấu hổ lúng túng không biết nên nhìn đi đâu, hai má ửng hồng, giả vờ bình thản lắc đầu, “Không khó chịu.”
Nói xong, cô bị ánh mắt nóng rực của anh thiêu đốt đến ngượng ngùng. Cô kéo chăn che tận chóp mũi, rầu rĩ hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
“Chín giờ.” Anh cười trả lời.
Ánh mắt anh rất sáng, đôi môi đỏ tươi nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng thấu hiểu.
Nghiên Thời Thất bị anh nhìn thì thấy xấu hổ, che nửa mặt cao ngạo hỏi: “Vậy... mình dậy thôi chứ?”
Cô nói xong, anh vui vẻ nhìn cô thật lâu, sau đó mới trở người ngồi dậy, vai rộng eo hẹp, đường nhân ngư(*) chói mắt, không thể đẹp hơn được nữa!
(*) Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết có hình chữ V.
Anh cầm áo ngủ bên cạnh lên, tao nhã mặc vào, nhân lúc anh xoay người, Nghiên Thời Thất cũng nghiêng người nhặt áo ngủ, nhanh chóng khoác lên người.
Cô hít sâu một hơi, lúc buộc dây lưng áo ngủ không cẩn thận thắt hơi chặt làm eo đau nhức.
Vừa đau do vết thương cũ khi đeo dây cáp lúc trước, cũng vì tối qua bị anh nhéo.
Tần Bách Duật mặc áo ngủ vòng qua chân giường đi về phía cô, dặn khẽ: “Bước xuống cẩn thận.”
Nghiên Thời Thất đang xốc chăn lên định xuống giường, nghe anh nói liền khụ một tiếng, vừa đứng lên vừa cười xua tay, “Không sao, em...”
Bịch...
“Cẩn thận...”
Tần Bách Duật vẫn đang từ bên kia giường bước tới, Nghiên Thời Thất còn chưa dứt lời, tư thế xua tay giả vờ bình tĩnh còn chưa thu lại, vừa đặt chân xuống đất thì chân đã nhũn ra, ngã bịch xuống.
Ngay tức khắc, Nghiên Thời Thất quỳ rạp trên mặt đất, ngây ra không kịp phản ứng.
Chân của cô như bỏ nhà trốn đi rồi.
Cứ nhũn chân nằm rạp cạnh chân anh Tư như vậy, có phải nên khen cô một câu “tài năng bẩm sinh” hay không? Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. Tần Bách Duật đau lòng bế cô từ dưới đất lên, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng đến cả tai cũng đỏ ửng.
Anh đặt cô lên giường, ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận kiểm tra đầu gối của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ ân cần, “Không sao chứ? Có đau không?”
Nghiên Thời Thất cúi đầu ngồi trên giường, ngón tay bám thành giường, cảm thấy mặt mình như đang bốc cháy...
Cô lắc đầu, không nói một lời.
Mất mặt quá!
“Không sao thật chứ?” Tần Bách Duật thấy cô không chịu ngẩng đầu, đành phải đưa hai tay nâng mặt cô lên, ánh vào mắt là đôi mắt chứa đầy hờn dỗi và vẻ quyến rũ vương vất ở đuôi mắt của cô.
Thấy ánh mắt của cô, Tần Bách Duật cười dịu dàng, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, sau đó ghé sát tai cô thì thầm, “Ngoan, đều tại anh...”