CHÁU TÌM ĐƯỢC CÔ ẤY, CŨNG MANG CÔ ẤY VỀ RỒI ĐÂY! Tầng hai, Nghiên Thời Thất cùng Tần Bách Duật đi xuyên hành lang, bước đến trước cửa một căn phòng nơi khúc quanh.
Trên hành lang an tĩnh mơ hồ khiến người ta bất an.
Cách một cánh cửa thôi, lại chính là khoảng cách sinh tử nặng nề.
Tần Bách Duật nắm tay Nghiên Thời Thất chậm rãi đẩy cửa ra, trong căn phòng mờ tối tản ra mùi thuốc đông y nhàn nhạt.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, một chiếc giường đôi, một chiếc bàn gỗ, ông lão lớn tuổi gần đất xa trời nằm trên giường, và người đàn ông trung niên chừng năm mươi ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường.
“Cậu Tư, cậu về rồi!” Người này là Mạc Quy Hải, con trai của chú Mạc, quản gia hiện tại của nhà họ Tần.
Khuôn mặt lặng lẽ của Mạc Quy Hải khi nhìn thấy Tần Bách Duật liền sáng lên.
Sau đó ông lại nhìn ông lão trên giường, chua xót nói: “Ông ấy vẫn luôn chờ cậu, tôi ra ngoài trước đây.”
Trước khi đi ra ngoài, khi đi ngang qua cô, Mạc Quy Hải khẽ gật đầu kính cẩn với Nghiên Thời Thất.
Nghiên Thời Thất mỉm cười đáp lại ông. Sau khi cửa phòng khép lại, hai mắt Mạc Quy Hải tràn ngập nước mắt đau buồn.
Tiếc nuối lớn nhất đời này của ba ông là không thể tìm được cô bé năm đó cứu cậu Tư, nói với cô ấy một câu cảm ơn.
Tần Bách Duật bước tới trước giường bệnh, ngồi xuống khẽ khàng gọi, “Chú Mạc..”
Nghiên Thời Thất đứng sau lưng anh, nhìn ông lão nằm trên giường gầy đến mức hai má hõm vào. Dường như bệnh tật đã hành hạ, rút hết sức sống của ông. Ông nằm nơi đó, hơi thở mong manh.
Nghe tiếng gọi, chú Mạc cố gắng nhấc mí mắt lên, chớp mắt liên tục một lúc lâu mới nhìn rõ người ngồi trước giường chính là cậu Tư mà ông vẫn mong ngóng.
“Cậu, cậu Tư...”
Giọng của công yếu ớt đến mức gần như không nghe được, chỉ có đôi mắt mờ đục kia nhìn thấy Tần Bách Duật bên cạnh thì dần dần sáng lên.
“Cháu đây, chú Mạc.”
Giọng anh trầm khàn kiềm nén, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Nghiên Thời Thất lặng lẽ nhìn cảnh này, không kìm được phải dời ánh mắt đi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Cô rất đau lòng khi thấy anh Tư như vậy.
Chú Mạc run rẩy giơ tay lên, khóe môi đầy nếp nhăn mấp máy, muốn nói gì đó lại không nói được.
Tần Bách Duật nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông, khom người ghé lại gần sát gò má của ông, vẻ mặt căng thẳng lại kiên nhẫn lắng nghe lời ông nói.
Nghiên Thời Thất không tới gần quấy rầy, chỉ yên lặng đứng cạnh anh, đôi mắt lấp lánh nước nhìn khuôn mặt trầm mặc của anh.
Sau đó, cô nghe giọng nói kìm nén khàn khàn của anh: “Chú Mạc, cháu tìm được cô ấy rồi, cũng đưa cô ấy về đây.”
Một câu này đập mạnh vào trái tim khiến cô vô cùng đau đớn.
Một người không còn sống được bao lâu nữa, trước khi mất lại vẫn lo nghĩ liệu cậu Tư có tìm được cô bé năm đó hay không.
Tình cảm nồng ấm như vậy là thứ mà Nghiên Thời Thất chưa từng được cảm nhận trong cuộc đời này.
Đôi mắt cô đẫm lệ, thấy Tần Bách Duật đưa tay về phía mình liền xích lại gần, đến trước giường nhìn ông lão kia nhẹ giọng gọi một câu: “Chú Mạc.”
Cô mím môi, lại nói tiếp: “Năm đó, người gọi điện cho chú là cháu...”
Chú Mạc trông rất vui vẻ, ánh mắt mờ đục chậm chạp mà kiên định nhìn Nghiên Thời Thất, khóe mắt có giọt nước mắt tràn ra. Ông mấp máy môi, mặc dù không phát ra âm thanh nhưng Nghiên Thời Thất có thể đọc rõ hai chữ này, “Cảm ơn.”
Cảm ơn cô đã cứu cậu Tư, cảm ơn cuộc điện thoại mười bốn năm trước của cô, cảm ơn vì cuối cùng hai người đã đến được với nhau.
Xin cô hãy yêu thương cậu Tư thật nhiều, cậu ấy đã chịu rất nhiều khổ cực.