Người Dấu Yêu Ơi

Chương 393



VỊ NÀY, EM CỨ GỌI LÀ DÌ HOA ĐI!
Nghiên Thời Thất biết, Tần Bách Ngạn và Dung Khanh đã lập gia đình hơn hai mươi năm nhưng vẫn chưa có con.

Nghe nói năm đó nhà họ Tần tranh đấu hỗn loạn, vì giúp anh cả Tần Bách Ngạn ngồi vững vị trí chủ gia tộc cho nên Dung Khanh ba mươi tuổi không thể không phá đi bào thai chưa đầy ba tháng tuổi của mình. Gia tộc tranh chấp không được phép có bất kì sơ suất nào..

Bọn họ cũng không có đủ điều kiện để chào đón một sinh mệnh mới trong lúc gia tộc đang đấu đá hỗn loạn.

Cũng chính bởi vì một lần phá thai đó mà cả đời này Dung Khanh không thể có con được nữa.

Chị vì anh Cả, vì nhà họ Tần cho nên mới như vậy, may mà đàn ông nhà họ Tần không phải là người bạc tình, đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng Tần Bách Ngạn vẫn yêu thương Dung Khanh như thuở ban đầu.

***

Chẳng bao lâu sau, Dung Khanh nhìn phòng ngoài cách đó không xa, đứng dậy nói với Nghiên Thời Thất: “Người của các gia tộc cũng sắp tới đông đủ rồi, chúng ta quay lại thôi em.”

Hai người nắm tay nhau đi trở về phòng ngoài. Lúc này, bên trong sảnh phúng điếu đã có khá nhiều người ăn mặc trang trọng đứng tưởng niệm.

Nghiên Thời Thất lễ phép đỡ tay Dung Khanh đi vào phòng tiếp khách. Bên trong rất rộng rãi, trên trần nhà còn treo rất nhiều dải lụa trắng, khắp nơi đều bày ghế xô pha và bàn ghế. Đã có một vài vị khách chia buồn xong đang ngồi rù rì trò chuyện với nhau.

Cô theo thói quen tìm kiếm bóng dáng anh. Tầm mắt cô lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Tần Bách Duật đang ngồi trên ghế xô pha hút thuốc lá phía sau.

Trên ghế xô pha hình vuông, Mặc Lương Vũ và Hàn Vân Đình chia ra ngồi đối diện anh.

Nghiên Thời Thất đang nhìn thì nghe thấy có người gọi một câu “Khanh Khanh!” từ sau lưng.

Cô đang dìu tay Dung Khanh cũng xoay người lại, thì lập tức nghe thấy chị dâu hô lên: “Chị Hoa.”

Người tới là Ôn Nhĩ Hoa - vợ của ông chủ nhà họ Kiều hiện nay.

Hôm nay, người của nhà anh Cả của nhà họ Kiều đều đã tới.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trước cửa phòng tiếp khách, Ôn Nhĩ Hoa và Kiều Viễn Chính cùng nhau đi tới, đúng lúc nhìn thấy Dung Khanh cho nên mới gọi chị lại.

Lúc còn trẻ, Dung Khanh và Ôn Nhĩ Hoa chính là một cặp chị em tốt. Cho dù đều đã gả chồng tình cảm giữa hai người họ lại không hề phai nhạt.

Ông chủ nhà họ Kiều - Kiều Viễn Chính mặc bộ Tôn Trung Sơn màu đen chậm rãi đi tới. Dung Khanh tiến lên cười nói, “Anh Kiều cũng tới rồi.”

Kiều Viễn Chính khẽ vuốt cằm, “Bách Ngạn có ở đây không?”

Dung Khanh nhìn lướt qua trong phòng tiếp khách rồi chỉ về phía nhóm người đang tụ tập ở phía trước nói, “Anh ấy ở bên kia.”

“Hai em trò chuyện đi, anh đi xem Bách Ngạn.” Kiều Viễn Chính vừa dứt lời đã cất bước đi tới chỗ Tần Bách Ngạn.

Ôn Nhĩ Hoa nhìn theo bóng lưng của chồng rồi lắc đầu cảm khái, “Nhà chị ấy, hôm qua sau khi nhận được tin tức thì đã ăn không ngon ngủ không yên, rất lo lắng cho Bách Ngạn. Chị còn nhớ mấy năm trước gặp chú Mạc, ông cụ vẫn còn khỏe mạnh lắm mà, chỉ mới bao lâu đâu, haiz...”

Dung Khanh cũng nhìn về phía nhóm người đang vây quanh Tần Bách Ngạn, thở dài một tiếng rồi mới nói: “Anh ấy vẫn khỏe, dù gì chú Mạc đã lớn tuổi rồi, chuyện gì có thể làm thì chúng ta cũng đã làm, đây là chuyện không thể làm chủ được ạ.”

Nói xong, Dung Khanh thu tầm mắt về, kéo Nghiên Thời Thất qua nói với Ôn Nhĩ Hoa: “Chị Hoa, để em giới thiệu, đây là Nghiên Thời Thất, vợ của chú Tư nhà em đó chị.”

“Tiểu Thất, em cứ gọi vị này là dì Hoa đi, chị ấy là bà chủ nhà họ Kiều hiện tại. Chú Tư có người bạn tên Kiều Mục, em đã từng gặp rồi đó. Dì Hoa là bác Cả của cậu ấy.”

Dung Khanh nghiêm túc giới thiệu Ôn Nhĩ Hoa và Nghiên Thời Thất với nhau. Chị cũng rất cẩn thận chọn lời, nói là bà chủ nhà họ Kiều chứ không phải là bà chủ thay thế.

Đều là nhà quyền quý cho nên có một số việc đã ngã ngũ từ sớm, cần gì phải quan tâm đến một cách xưng hô chứ?

Vào giờ phút này, bởi vì lời giới thiệu của Dung Khanh mà Ôn Nhĩ Hoa nghiêng đầu nhìn Nghiên Thời Thất.

Có thể thấy được ánh mắt xa cách của bà ấy vừa rơi lên mặt Nghiên Thời Thất thì đã đông cứng lại ngay lập tức!