THÍCH MÀ CẬU TA NGHĨ TỚI KHÔNG PHẢI LÀ THÍCH THẬT SỰ! Đã nói đến nước này thì Nghiên Thời Thất cũng đã hiểu.
Cuộc hôn nhân của Lăng Mật là do anh Tư nhúng tay vào.
Mà điều cô không ngờ, chính là tình cảm của Mặc Lương Vũ dành cho Lăng Mật lại cố chấp đến thế.
Nghiên Thời Thất còn chưa mở miệng thì ánh mắt sắc bén của Tần Bách Duật đã chiếu vào đôi mắt tràn đầy oán hận của Mặc Lương Vũ. Không cần lời nói cũng đủ khiến Mặc Lương Vũ phải toát mồ hôi.
Có phải mới vừa rồi cậu ta đã gào lên với anh Tư không?
Cậu ta không muốn sống nữa rồi phải không!
“Anh, anh Tư, em không có ý đó.” Mặc Lương Vũ bị ánh mắt vô cùng nghiêm nghị của Tần Bách Duật nhìn mà đứng ngồi không yên. Cậu ta giả vờ chỉnh trang lại áo khoác, thấp giọng ngập ngừng nói, “Thật sự không có đường thương lượng sao?”
Làm sao có thể để người phụ nữ mà cậu ta thích lấy người khác được.
Cậu ta không hiểu tại sao anh Tư và anh Cả lại làm như vậy, cảm thấy ấm ức thay cho Lăng Mật, cũng như đau xót cho bản thân mình.
Cho tới giờ phút này, cậu ta vẫn không dám bày tỏ nỗi lòng của mình với người ta.
Thật là đáng thương mà.
Mặc Lương Vũ gục đầu xuống cho nên không thấy sự thờ ơ chợt lóe lên trong mắt Tần Bách Duật.
Anh không thèm đếm xỉa tới Mặc Lương Vũ, nhìn Nghiên Thời Thất bên cạnh mình, ngón tay chỉ chỉ vào cái ly trong tay cô, “Trời lạnh, em uống đồ nóng đi.”
Nghiên Thời Thất cong môi lên gật đầu, trộm nhìn Mặc Lương Vũ, rồi mới bưng cái ly lên hớp một ngụm trà mật ong.
Trà vào miệng ngọt thơm, hâm nóng tim phổi cô.
Sau khi uống mấy ngụm, cô mới ngước mắt lên nhìn về phía Mặc Lương Vũ. Dù gì cậu ta cũng gọi mình một tiếng “Chị dâu” cho nên cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ thảm hại lại bất lực của cậu ta. Nghiên Thời Thất suy ngẫm một lúc mới mở miệng hỏi: “Tiểu Vũ, cậu thích Lăng Mật lắm sao?”
Câu hỏi này rất là đột ngột, Mặc Lương Vũ không khỏi giật mình.
Thích sao? Đúng, rất thích.
Còn thích bao nhiêu, lí do là gì thì cậu ta lại không nói ra được.
Thế là, Mặc Lương Vũ mấp máy môi nhưng lại không lên tiếng.
Có lẽ ngay cả chính cậu ta cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chỉ là thói quen bạn bè bầu bạn bao năm, nên không thể nào chấp nhận được chuyện người mình yêu thích sắp bước vào cung điện hôn nhân với người khác.
Nghiên Thời Thất vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta thì mày nhướng lên, mắt lóe sáng.
Chuyện cậu ta từng có nhiều bạn gái, qua lại với bao nhiêu ngôi sao cũng chẳng phải là bí mật trong giới.
Nhưng suy cho cùng thì cậu ta cũng không giống anh Tư, dù trong lòng đã cất giữ hình bóng của một người phụ nữ nhưng vẫn có thể chẳng chút băn khoăn yêu đương với những người phụ nữ khác.
Nhưng lúc hỏi đến thích thì cậu ta lại không thể trả lời. Có lẽ, thích mà cậu ta nghĩ đến cũng không phải là thích thật sự nhỉ.
Vào giờ phút này, ba người đang ngồi đây đều ôm bầu tâm sự khác xa nhau mà im lặng.
Khi chưa biết rõ chuyện bên trong thì Nghiên Thời Thất tạm thời không muốn xen vào chuyện Lăng Mật kết hôn.
Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy mình cần phải cảm thông cho Lăng Mật cả. Vả lại cô còn chưa thanh toán chuyện ở Lộc Thành, cho nên cứ tạm thời quan sát đi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Trong lúc suy nghĩ, Mặc Lương Vũ lại đột nhiên nghiêm mặt mở miệng, mang theo tinh thần được ăn cả ngã về không nói: “Chị dâu, chị nói xem, nếu như em có thể khiến cho Lăng Mật thích em thì có thể hủy bỏ vụ cuộc hôn nhân này không?”
Nói dứt lời, đuôi mắt cậu ta nhìn về phía Tần Bách Duật lóe sáng, như thể đang nói “Mau khuyên nhủ anh Tư giúp em đi” vậy!
Không đợi Nghiên Thời Thất xoay đầu qua, thì giọng nói hết sức thản nhiên của người đàn ông bên cạnh đã vang lên, “Được.”
Tuy giọng điệu hờ hững nhưng lại mang theo nghiêm túc, một lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Trong phút chốc, Nghiên Thời Thất không khỏi ngạc nhiên nhìn anh, sóng mắt hơi xoáy, có loại cảm giác rất kì lạ.
Sao cô lại cảm thấy Tần Bách Duật đang dồn ép Tiểu Vũ đi vào khuôn khổ chứ. Dường như vụ kết thông gia này không hề đơn giản như vậy!
Anh Tư không thể nào không nhìn ra hai người Lăng Mật và Mặc Lương Vũ không xứng đôi tới cỡ nào!