KIỀU MỤC PHẢI VỀ NƯỚC! Kiều Mục nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của Lăng Tử Hoan, xúc cảm dưới đầu ngón tay rất chân thật lại mềm mại.
Vào giờ phút này, cô nhóc mở một đôi mắt tròn vo nhìn anh ta, gương mặt bị anh ta xoa nắn, lắc lư cái đầu giống như một con mèo vậy.
Đôi mắt sâu thẳm tăm tối của anh ta lóe lên tia sáng nhàn nhạt, sau khi im lặng suy nghĩ mấy giây thì mới lên tiếng thăm dò: “Nếu như chú Hai trở về nước thì nhóc có thể tự chăm sóc bản thân cho thật tốt hay không?”
Dù biết rõ cô nhóc ở chỗ này sẽ không có chuyện gì nhưng mà anh ta vẫn hỏi một câu thật buồn nôn.
Nhân viên đội vệ sĩ của nhà họ Lăng vẫn luôn ở dưới lầu, ngày thường cũng sẽ đi theo trong một khoảng cách thích hợp để bảo vệ cô.
Lúc anh ta tới còn cố ý căn dặn vệ sĩ đừng tới gần tầng trên, nhờ vậy mới có thể bình an vô sự đến bây giờ.
Anh ta vừa dứt lời, thì Lăng Tử Hoan đã há hốc miệng, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, chú Hai phải đi rồi?
Cô nàng mở to hai mắt nhìn Kiều Mục, sau đó vô cùng nghiêm túc lắc đầu, “Chú Hai, cháu không thể tự chăm sóc mình đâu.”
Kiều Mục: “...”
Bà mẹ nó, làm sao mà anh ta đi được đây?
Trên mặt Kiều Mục hiện lên vẻ xoắn xuýt khó nói nên lời, đôi lắt sâu lắng nhìn Lăng Tử Hoan, rồi lại nhếch môi, thở ra một hơi dài: “Nếu như tôi nhất định phải đi...”
Anh ta còn chưa dứt lời thì đôi tai thỏ trên đỉnh đầu của Lăng Tử Hoan đã cụp xuống một cái thật đúng lúc.
Cô nhóc trừng đôi mắt sáng trong, gương mặt lộ vẻ lo lắng, một cái tai rủ sau ót, trông vô cùng đáng thương.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Kiều Mục lập tức mềm nhũn. Anh ta duỗi tay kéo người vào lòng, còn nhân tiện nâng cái tai thỏ kia lên nữa, rồi mới nói: “Chú Hai không đi!”
Bỏ mẹ nó công việc, không có gì quan trọng bằng cô nhóc nhà anh ta cả.
Lúc này, Lăng Tử Hoan đang vùi trong lòng Kiều Mục, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc lá và sự lạnh lẽo nhàn nhạt trên người anh ta.
Cô nàng chớp chớp mắt, móng tay mượt mà bấu vào lòng bàn tay mình. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! “Chú Hai, không đi thật sao?” Im lặng cả buổi, cuối cùng Lăng Tử Hoan cũng mở miệng hỏi được một câu.
Kiều Mục nhíu mày, ánh mắt rơi trên chiếc ti vi ở phía đối diện ghế xô pha.
Màn hình màu đen phản chiếu bóng dáng nương tựa lẫn nhau của hai người họ.
Anh ta nhìn không chớp mắt rồi sau đó thề son sắt đáp lại, “Không đi.”
Ba giây sau, Lăng Tử Hoan ngẩng đầu lên, trán va vào cằm anh ta, hơi đau.
Cô nhóc vừa xoa trán, rồi lại vuốt ve lên chiếc cằm góc cạnh của chú Hai. Ánh mắt cô nàng sáng lấp lánh như sao trời, vẻ mặt hưng phấn nói, “Chú Hai, chú chắc chứ?”
Cô còn tưởng rằng chú Hai thật sự có chuyện cần phải về nước nữa chứ.
Con người ấy mà, tuy không sợ cô đơn, nhưng một khi đã quen có người bầu bạn thì sẽ không thể nào thích nghi với cô đơn được nữa.
Lăng Tử Hoan cũng giống như vậy.
Kiều Mục nhìn chằm chằm dáng vẻ cười lộ lúm đồng tiền như hoa của cô nhóc không chớp mắt, vươn tay nhéo lên chóp mũi cô, “Sợ tôi đi như vậy mà còn không đối xử tốt với tôi? Tôi ở lại chỗ này của nhóc đã ngủ trên ghế xô pha nửa tháng rồi.”
Lăng Tử Hoan suy nghĩ trong hai giây rồi ra vẻ như “chịu đựng đau khổ từ bỏ thứ mình yêu thích” nói: “Vậy thì... Tối nay chú Hai trở về nhà của chú ngủ đi.”
Dù gì thì buổi tối đến lúc ngủ, chú Hai có ở đây hay không cũng không có gì khác biệt cả.
Kiều Mục đối mặt với tối nay bị trục xuất về nhà của mình: “...”
Đương nhiên là tối hôm đó Kiều Mục vẫn mặt dày mày dạn ngủ lại trong nhà của Lăng Tử Hoan rồi. Nhưng anh ta không nghĩ tới, mới vừa đồng ý với cô nhóc là sẽ không rời đi, kết quả là tới gần sáng sớm thì anh ta lại nhận được một cuộc gọi điện từ trong nước.
Là quản gia của nhà tổ họ Kiều gọi tới, nội dung rất đơn giản, ông cụ Kiều đã tỉnh rồi, triệu tập toàn bộ con cháu nhà họ Kiều mau về nhà một chuyến.