BẠN GÁI HIỆN TẠI CỦA BẠN TRAI CŨ! Lăng Mật nghe ra ý tứ trong lời nói của Mặc Lương Vũ, mắt cô ta dần phủ đầy sương. Cô ta khẽ ho, đôi vai run rẩy trông rất yếu đuối và bất lực.
Sau đó, cô ta từ từ nhìn sang Mặc Lương Vũ, nói từng chữ một, “Tiểu Vũ, anh có thể giúp em không?”
Con bà nó!
Mặc Lương Vũ ném thẳng hộp thuốc lá trong tay xuống đất. Trong khu vực nghỉ ngơi còn có những vị khách khác, cậu ta cố nhịn, nén giọng khẽ gầm lên: “Lăng Mật, em bảo anh giúp em? CMN em điên rồi đúng không?”
“Tiểu Vũ, anh giúp em một lần thôi không được sao?”
Lăng Mật điên thật rồi.
Cô ta không thể kết hôn, chết cũng không thể!
Làm sao cô ta có thể ở bên người khác khi mà không có được người mình yêu.
Không ai xứng đáng với cô ta cả, ngoại trừ Tần Bách Duật!
Mặc Lương Vũ nhìn thấy sự bướng bỉnh lóe lên trong mắt cô ta, còn mơ hồ ánh lên tia thù hận quyết tâm đến cùng. Trong lòng nặng trĩu, cậu ta đưa tay lên véo hàm cô ta, buộc cô ta phải nhìn mình: “Em nghe cho kĩ đây, anh sẽ không giúp em.”
Cô ta thất thần, giọng nói khổ sở: “Tiểu Vũ, đến cả anh cũng đối xử với em như thế này sao? Anh biết em thích anh ấy mà, ngay cả anh cũng không giúp em, vậy thì em... ưm!”
Mặc Lương Vũ bị kích động, chính tai nghe Lăng Mật nhắc lại rằng cô ta thích anh Tư.
Vì vậy, cậu ta siết chặt hàm cô ta, hôn thẳng lên môi.
“Bốp.”
“Mặc Lương Vũ, anh điên rồi!!!”
Một tiếng đó là bạt tai Lăng Mật dành cho Mặc Lương Vũ. Cô ta đứng bật đứng dậy, hét lớn vào mặt cậu ta chất vấn.
Hai âm thanh xé toạc bầu trời hoàng hôn, làm những vị khách xung quanh khu vực nghỉ ngơi giật mình.
Mọi người đều đưa mắt nhìn, hoặc quan sát, hoặc dò xét.
Mặc Lương Vũ bị tát, ánh mắt có chút thảng thốt.
Lăng Mật rời đi, bước chân hỗn loạn. Nhìn từ đằng sau vẫn có thể nhận ra cô ta không ngừng lau khóe môi.
Mợ nó đáng kiếp!
Mặc dù Mặc Lương Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, nhưng vẫn có thể tưởng tượng cô ta đang ghê tởm đến mức nào.
Phải không?
Ghê tởm cậu ta? Nhưng lại thích anh Tư?
Tâm trạng cậu ta lên lên xuống xuống, diện mạo chải chuốt bóng mượt lại tăng thêm vẻ hư hỏng vì vết máu trên miệng.
Nếu ghê tởm có thể khiến cô ta nhớ mãi không quên, thì không có gì là không thể.
***
Lăng Mật đến bên hồ nước bên núi Phổ Lan, không ngừng lau môi, cơn buồn nôn dâng trào.
Cô ta cau mày nhăn nhó, cho đến khi thấy môi đau nhói mới ngừng tay.
Thật kinh tởm, Mặc Lương Vũ có tư cách gì hôn cô ta?
Không phải thích cô ta sao? Sao lại không chịu giúp cô ta!
Nếu đã như vậy thì còn cần cậu ta làm gì nữa!
Lăng Mật đứng cạnh lan can gỗ gần hồ, tay siết chặt lan can, sắc mặt không còn sự tiều tụy nữa mà điên cuồng đen tối.
Mặt nước hồ yên tĩnh, những gợn sóng lăn tăn theo làn gió đêm.
Nước sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy.
Lăng Mật lại quệt khóe miệng hai cái, sau đó ánh mắt do dự nhìn kĩ xung quanh.
Cho đến khi… nhìn thấy một người.
Lăng Mật lấy gương ra khỏi túi xách soi kĩ khuôn mặt. Sau khi chắc chắn lớp trang điểm của mình vẫn còn nguyên, cô ta hít một hơi thật sâu, điều chỉnh nét mặt, lấy lại vẻ kiêu ngạo di chuyển đến một nơi nào đó trong đám đông.
Cô ta vẫn là thiên kim của nhà họ Lăng, là công chúa xuất thân cao quý!
Những người muốn dựa hơi nhà họ Lăng cũng không ít.
Chẳng hạn, cô ta vừa mới đi vào đám đông thì liền có người nhìn thấy bóng dáng của cô ta mà chạy đến.
“Chị Mật, hôm nay chị cũng ở đây à.”
Người đến là Kiều Phỉ Bạch, là người hiện nay cái gì cũng không có của nhà họ Kiều.
Nghe nói thời gian trước vừa mới bị Kiều Viễn Chính thu hồi vị trí Giám đốc điều hành của Kiều thị Entertainment. Trong thời gian này, cô ta bám vào các bữa tiệc của giới thượng lưu, dốc hết sức mình để kết thân với người từ mọi lĩnh vực. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Ồ đúng rồi, cô ta còn có một thân phận khác, là bạn gái hiện tại của bạn trai cũ Nghiên Thời Thất.