Người Dấu Yêu Ơi

Chương 409



CÔ CÓ BIẾT Ở ĐÂY LẮP CAMERA KHÔNG?
Bấy giờ, sắc mặt của Tần Bách Ngạn đã đen như mực.

Anh đến cạnh Tần Bách Duật, lạnh lùng nhìn cô gái được em trai mình che chở trong lòng rồi hừ một tiếng, quay lại căn dặn nhân viên: “Đỡ cô ta dậy.”

“Chờ đã...” Lăng Mật tách ra khỏi Dung Khanh, vừa bước tới vừa cất tiếng nói.

Tần Bách Ngạn chuyển tầm mắt, thấy Lăng Mật đến gần, nét mặt của anh thoáng dịu đi, “Sao vậy?”

Đây là cô nhóc anh biết từ bé đến lớn, so với Nghiên Thời Thất thì thái độ của Tần Bách Ngạn với Lăng Mật đương nhiên thân thiện hơn một chút.

“Anh Cả, cổ chân của Kiều Phỉ Bạch sưng tấy rồi, hay là gọi nhân viên y tế đến xử lí trước đi? Hơn nữa, em thấy cô Nghiên... Có lẽ không phải loại người như vậy đâu. Dù sao cũng đã ở bên Bách Duật, nếu trong lòng vẫn vấn vương hình bóng khác thì không ổn chút nào.”

Lời nói của Lăng Mật nghe thì có vẻ rất thấu tình đạt lí, nhưng ngay lập tức đã đặt Nghiên Thời Thất vào vị trí của người phóng túng.

Đúng vậy, đã có cậu Tư nhà họ Tần mà vẫn vấn vương tình cũ, còn ra tay đánh người, nói sao cũng rất quá đáng.

Ai đó lên tiếng: “Con gái thời nay đúng là tham lam!”

Có người bồi vào, “Đúng vậy, có thể bám được vào nhà họ Tần, tổ tiên sắp lên hương rồi, thế mà còn một dạ hai lòng, đầu óc kiểu gì không biết.”

“Đúng là người ta nói chẳng sai, minh tinh quả thật không tin được, ngoài dung mạo kia thì chẳng được cái nết nào cả.”

Những người đang bàn tán đều là các quý bà quyền quý, hạnh phúc hay bất hạnh thì cũng thấy ngứa mắt với người đẹp.

Bên tai tràn ngập lời xì xào của người ngoài, sắc mặt Tần Bách Ngạn vô cùng tệ. Anh quay đầu, ánh mắt sa sầm đảo quanh một vòng. Mấy quý bà giàu có đang thì thầm to nhỏ vội nín bặt, hậm hực nhìn đi chỗ khác.

Thấy tình hình như vậy, gương mặt của Lăng Mật thoáng lóe lên tia đắc ý hả hê.

Kiều Phỉ Bạch ở dưới đất cúi đầu xuống, lén nở một nụ cười lạnh trên khóe môi.

Tưởng rằng bám được cậu Tư là có thể kê cao gối không phải lo nghĩ gì à. Nghiên Thời Thất, cô nằm mơ rồi.

Ngày hôm nay cô sẽ được trải nghiệm mùi vị thảm hại khi bị nhà họ Tần tống cổ!

Lúc này, dù Nghiên Thời Thất được cậu Tư bảo vệ nhưng những người có mặt ở đây đều nhìn cô bằng ánh mắt khác.

Chẳng ngờ cô gái có vẻ ngoài đoan trang nhã nhặn này lại che giấu một bộ mặt như vậy.

Liệu cậu Tư có nổi giận hay không?

Bấy giờ, sau câu nói đầy tính chủ quan của Lăng Mật, Nghiên Thời Thất ung dung rời khỏi vòng tay của Tần Bách Duật.

Cô nhìn nét mặt giận dữ của anh, nũng nịu ghé vào tai anh mà thì thầm, “Anh Tư, đừng nóng, xem em ra tay nhé.”

Dứt lời, cô kéo giãn khoảnh cách giữa hai người, dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn Lăng Mật rồi liếc sang Kiều Phỉ Bạch, giọng nói hờ hững nhưng không kém phần du dương, “Cô Kiều, cô có biết trong hành lang này đều được lắp camera giám sát không?”

Câu nói như lời nhắc nhở, tựa như bỡn cợt này làm động tác ngẩng đầu của Kiều Phỉ Bạch lập tức cứng đờ.

Tần Bách Ngạn chợt bừng tỉnh, nhìn cô một thoáng rồi lập tức sai Mạc Quy Hải: “Đi lấy băng giám sát!”

Mạc Quy Hải đáp vâng rồi rời đi.

Nét mặt của Kiều Phỉ Bạch lộ vẻ hoang mang, ánh mắt tràn ngập hoảng hốt. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Ban nãy cô ta không kìm nén được ý định muốn đối phó với Nghiên Thời Thất mà sơ suất xem nhẹ chuyện camera giám sát.

Nhờ có tiếng nhắc nhở rành mạch của Nghiên Thời Thất, không ít người có mặt tại đó bắt đầu ngước mắt quan sát trần nhà xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc camera gần đỉnh góc tường ở phần cuối hành lang trước mặt.

Dung Khanh nghe vậy bèn hướng ánh mắt dịu dàng sang, quan sát dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Nghiên Thời Thất, nhất là đôi mắt trong veo ngay thẳng của cô.

Dáng vẻ và cử chỉ của con người có thể làm giả, chỉ có ánh mắt không thể nói dối.