CÔ CÓ BIẾT Ở ĐÂY LẮP CAMERA KHÔNG? Bấy giờ, sắc mặt của Tần Bách Ngạn đã đen như mực.
Anh đến cạnh Tần Bách Duật, lạnh lùng nhìn cô gái được em trai mình che chở trong lòng rồi hừ một tiếng, quay lại căn dặn nhân viên: “Đỡ cô ta dậy.”
Đây là cô nhóc anh biết từ bé đến lớn, so với Nghiên Thời Thất thì thái độ của Tần Bách Ngạn với Lăng Mật đương nhiên thân thiện hơn một chút.
“Anh Cả, cổ chân của Kiều Phỉ Bạch sưng tấy rồi, hay là gọi nhân viên y tế đến xử lí trước đi? Hơn nữa, em thấy cô Nghiên... Có lẽ không phải loại người như vậy đâu. Dù sao cũng đã ở bên Bách Duật, nếu trong lòng vẫn vấn vương hình bóng khác thì không ổn chút nào.”
Lời nói của Lăng Mật nghe thì có vẻ rất thấu tình đạt lí, nhưng ngay lập tức đã đặt Nghiên Thời Thất vào vị trí của người phóng túng.
Đúng vậy, đã có cậu Tư nhà họ Tần mà vẫn vấn vương tình cũ, còn ra tay đánh người, nói sao cũng rất quá đáng.
Ai đó lên tiếng: “Con gái thời nay đúng là tham lam!”
Có người bồi vào, “Đúng vậy, có thể bám được vào nhà họ Tần, tổ tiên sắp lên hương rồi, thế mà còn một dạ hai lòng, đầu óc kiểu gì không biết.”
“Đúng là người ta nói chẳng sai, minh tinh quả thật không tin được, ngoài dung mạo kia thì chẳng được cái nết nào cả.”
Những người đang bàn tán đều là các quý bà quyền quý, hạnh phúc hay bất hạnh thì cũng thấy ngứa mắt với người đẹp.
Bên tai tràn ngập lời xì xào của người ngoài, sắc mặt Tần Bách Ngạn vô cùng tệ. Anh quay đầu, ánh mắt sa sầm đảo quanh một vòng. Mấy quý bà giàu có đang thì thầm to nhỏ vội nín bặt, hậm hực nhìn đi chỗ khác.
Thấy tình hình như vậy, gương mặt của Lăng Mật thoáng lóe lên tia đắc ý hả hê.
Cô nhìn nét mặt giận dữ của anh, nũng nịu ghé vào tai anh mà thì thầm, “Anh Tư, đừng nóng, xem em ra tay nhé.”
Dứt lời, cô kéo giãn khoảnh cách giữa hai người, dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn Lăng Mật rồi liếc sang Kiều Phỉ Bạch, giọng nói hờ hững nhưng không kém phần du dương, “Cô Kiều, cô có biết trong hành lang này đều được lắp camera giám sát không?”