TRONG RƯỢU CÓ THUỐC! Lúc này, người bên cạnh nghe thấy tiếng động cũng mở mắt ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, bên trong vẫn còn sự mông lung say mê vì rượu.
Cô gái túm mái tóc dài của mình lại, siết chặt chăn, giọng nói mềm mại khàn khàn, “Anh Thành... Anh đừng suy nghĩ nhiều, em tự nguyện.”
Thành Nghiệp Nam nhìn cô ta chăm chú, đôi môi mím chặt, không nói một lời đã đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cô gái nhìn theo bóng lưng của anh ta, cô đơn rủ mắt xuống, có lẽ là anh ấy ghét mình lắm nhỉ.
Dù sao thì cô ta cũng không phải là lần đầu tiên.
Nhưng mà tối hôm qua, trong số rượu đó có thuốc.
Cô ta đã lăn lộn trong hộp đêm lâu như vậy rồi, cũng biết không có mấy đàn ông có thể chịu đựng được những loại thuốc đó.
Cô ta quá thích người đàn ông này, vừa đẹp trai lại phong lưu, còn từng giải vây giúp cô nữa. Nếu như có thể ở bên cạnh anh ta thì mỗi tối cô ta sẽ không cần phải đi bán rượu kiếm sống nữa.
Trong phòng tắm, Thành Nghiệp Nam đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh liên tục cọ rửa. Nhiệt độ rất lạnh cũng dần đánh thức lí trí của anh ta.
Mẹ nó chứ, thật là châm chọc!
Vậy mà anh ta lại chẳng nhớ chút gì về tối ngày hôm qua cả.
Nhưng có một vài phản ứng nào đó sẽ không gạt người, đúng là bọn họ có gần gũi da thịt.
Vào buổi tối Thập Thất công khai tin kết hôn thì anh ta lại ở cùng với một người phụ nữ khác.
Thành Nghiệp Nam chống hai tay lên vách tường, nước xối xuống đầu anh ta rào rào, trượt qua khóe mắt, rơi lên mặt đất, bắn lên vô số bọt nước.
Những giọt nước vỡ nát tan tành đó giống như cảm xúc của anh ta vào giờ phút này.
Đều là người trưởng thành, thì phải có trách nhiệm với hành động của bản thân.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên của anh ta. Thân là đàn ông hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ai mà không từng trải qua mấy người phụ nữ chứ.
Mười phút sau, Thành Nghiệp Nam quấn khăn tắm ngang thắt lưng đi ra. Giường đã được dọn dẹp, quần áo trên mặt đất cũng gom lại đặt trên mép giường.
Cô gái vẫn mặc chiếc váy trắng ngày hôm qua, tỏ ra vô cùng dè dặt nhìn anh ta.
“Anh Thành...”
Thành Nghiệp Nam quan sát cô ta không chớp mắt. Cô ta không quá xinh đẹp nhưng đánh bại người khác ở vẻ thuần khiết.
Mái tóc thẳng đen dài rủ đến vòng eo thon, ánh mắt ngập nước trong suốt tựa như nai con, cộng thêm chiếc váy màu trắng thoáng chốc khiến Thành Nghiệp Nam nhớ tới Nghiên Thời Thất.
Ngày đó, Nghiên Thời Thất cũng mặc quần áo tương tự quay cảnh vườn trường cho MV của Ấn Thượng Nông.
Mấy giây sau, anh ta hoàn hồn lại từ hình ảnh đã chôn sâu trong đầu, lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo nơi mép giường ra. Sau khi châm một điếu, anh ta phun khói rồi mới lạnh nhạt hỏi: “Cô thích tôi?”
Anh ta sống trong giới giải trí, đã từng qua lại với vô số người cho nên am hiểu nhất chính là đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Bắt đầu từ tối hôm qua thì cô gái này đã thân cận và lấy lòng quá mức với anh ta rồi, cho nên anh ta còn có chút ấn tượng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Mà câu hỏi thẳng thừng như vậy của Thành Nghiệp Nam khiến cho cô gái lập tức thẹn thùng đỏ bừng mặt.
Cô ta vốn định kín đáo tỏ tình nhưng không thể nào duy trì được nữa, chỉ có thể lúng túng gật đầu.
Thành Nghiệp Nam tựa nghiêng trên cái tủ thấp bên tường, nhìn cô gái lần đầu tiên được anh ta dẫn về nhà trọ của mình, kẹp điếu thuốc cười nhạt, “Nhưng tôi không thích cô!”
Lời nói đâm thẳng vào tim, dứt khoát không chừa chút mặt mũi nào, khiến cô gái lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.
“Tối hôm qua, trong rượu có thuốc đúng không?” Thành Nghiệp Nam hỏi rất bình tĩnh.
Một câu nói đã vạch trần thủ đoạn của cô ta.
Cô ta hoảng hốt lắc đầu, làm thế nào cũng không thể kiềm chế được bắt đầu run rẩy, “Anh Thành, em, em...”
Dường như đọc hiểu được sợ hãi trong mắt cô gái, Thành Nghiệp Nam kẹp điếu thuốc đi về phía cô ta, nghiền ngẫm lại tà ma nhả khói thuốc lên mặt cô ta, trong mắt hiện ra vẻ xem thường, “Nếu như sớm biết cô có tâm tư như vậy thì trước đây tôi thà rằng không giúp cô!”
Anh ta không còn là cậu trai trẻ, đã có thể chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói hành động của mình.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa người và động vật chính là có thể khống chế được suy nghĩ và hành động của bản thân. Nhưng mà tối hôm qua anh ta lại mất khống chế, như vậy không hợp với lẽ thường.