TÌNH HÌNH KHÔNG ỔN! Nghiên Thời Thất nhướng mày nhìn về anh, sương lạnh trên gương mặt xinh đẹp dần tan đi. Cô cố gắng nở nụ cười gượng gạo, tiến tới gần hôn lên gò má anh, “Em không sao, vậy em đi trước...”
Cô còn chưa nói hết câu thì điện thoại di động lại vang lên.
Cô cúi mắt xuống nhìn, là ông Nghiên lại gọi tới.
Nghiên Thời Thất trấn tĩnh rồi mới nhận máy. Bên tai vang lên lời giải thích rất miễn cưỡng của ông Nghiên, “Con gái à, điện thoại hết pin nên ngắt máy, vừa rồi con nói tới đâu nhỉ?”
Cô chẳng cảm nhận được bất kì sự chân thành nào trong lời giải thích này.
Nhưng khi nhớ lại tình yêu thương và quan tâm mà ông Nghiên đã dành cho cô trong những năm qua, thì cô lại không thốt ra được những lời châm chọc quá mức.
Suy cho cùng thì vị trí của ông trong lòng cô không giống như bà Liên.
Chỉ hi vọng rằng tình cha như núi, đừng để biến thành núi lở đất mòn là được.
Nghiên Thời Thất nở nụ cười khổ, hạ thấp giọng: “Ba, ba nhớ chú ý sức khỏe của mình. Con phải lên máy bay rồi, không nói nhiều với ba nữa.”
“Được, được, vậy con làm việc đi, con cũng phải giữ gìn sức khỏe. Nếu gặp khó khăn thì nhớ nói với ba.”
Vẫn là câu dặn dò quen thuộc đó, âm sắc yêu thương cũng không hề giảm đi, tựa như lúc trước điện thoại bị ngắt thật sự là do hết pin vậy.
Nhưng mà, lừa mình dối người chẳng có tác dụng gì cả.
Lúc Nghiên Thời Thất nói câu nói kia thì rõ ràng có nghe được tiếng hít thở dồn dập của ông Nghiên.
Thôi cứ vậy đi, làm theo lời của anh Tư, chờ cô quay phim xong sẽ trở về tìm kiếm sự thật.
Nửa tiếng sau, Nghiên Thời Thất bước lên máy bay riêng của nhà họ Tần, bay từ Lệ Thành đến Lộc Thành. Toàn bộ hành trình, Mục Nghi ngồi sau lưng cô không hề nói một lời.
Nghe nói, chiếc xe dã ngoại đi thôn Bình Túc đã được Mục Nghi và một vệ sĩ khác lái trở về nhà họ Tần trong vòng một ngày một đêm. Theo yêu cầu của cậu Tư, thì chiếc xe đã được niêm phong cất vào trong kho.
Khi Nghiên Thời Thất biết được những chuyện này thì không khỏi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay, cuối cùng cũng nở nụ cười yếu ớt trong nỗi lòng lo lắng không yên.
Đó là nhân chứng chứng kiến việc bọn họ cùng nhau đi tới nơi lần đầu tiên, không nỡ bỏ đi mới đặt trong tầm mắt, rồi cất giữ kĩ lưỡng.
***
Ba tiếng sau, gần mười hai giờ trưa, máy bay hạ cánh xuống Lộc Thành. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Lúc xuống máy bay, ánh mặt trời ấm áp của Lộc Thành chói rọi đến nỗi Nghiên Thời Thất không thể mở mắt. Cô giơ tay lên trán che ánh nắng chói chang, híp mắt lại, vẫn còn hơi buồn ngủ dù đã thiếp đi suốt đoạn đường đi.
Xe chuyên dụng đỗ ngay tại nơi máy bay hạ cánh không xa, là Tiểu Lâm lái tới.
Sau khi Nghiên Thời Thất lên xe, Tiểu Lâm giao xe lại cho Mục Nghi rồi cũng chui vào trong buồng xe, nhìn dáng vẻ uể oải của cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhân lúc Mục Nghi khởi động xe, lái ra sân bay tiến vào đường cao tốc, Tiểu Lâm chần chừ rất lâu rồi mới nói: “Chị Thập Thất, tình hình bên đoàn phim không ổn lắm.”
Nghiên Thời Thất đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy vậy thì lập tức hé mắt ra nhìn Tiểu Lâm, cảm thấy hơi khó hiểu mà chớp chớp mắt, “Sao vậy?”
Tiểu Lâm buông tiếng thở dài, giải thích, “Chính là chuyện gần đây chị xin nghỉ bị người ta lấy nói ra nói vào. Bây giờ trên dưới đoàn phim đều nói chị ỷ có chút tiếng tăm nên tùy hứng. Còn có một số diễn viên phụ đứng về phía Lâm Mặc Nhi nói chị dùng tiền để vào đoàn phim. Họ còn nói...”
“Nói gì?” Nghiên Thời Thất rất bình tĩnh tiếp một câu.
Tiểu Lâm nhìn vẻ mặt của cô, hơi ngập ngừng rồi bổ sung, “Nói thời gian này chị xin nghỉ là trở về hầu hạ đại gia. Bài đăng Weibo tối hôm qua của chị chỉ chụp mỗi mặt bìa giấy chứng nhận kết hôn, bọn họ nói chị trộm đồ, giấu đầu lòi đuôi...”
Nghiên Thời Thất: “...”
Cô day day ấn đường, thoáng buồn bực.
Tối hôm qua, Tần Bách Duật cố ý bảo vệ sĩ đi về Vịnh Lâm Hồ một chuyến để chụp hình giấy đăng ký kết hôn giúp hai người. Thật ra thì vệ sĩ có chụp nội dung trên giấy chứng nhận nữa, nhưng cuối cùng sau một hồi suy xét tới thân phận của anh, nên cô chỉ chọn dùng mặt bìa giấy hôn thú thôi.
Không ngờ như vậy lại trở thành cái cớ để người ngoài chỉ trích cô.
Lâm Mặc Nhi thật đúng là không bỏ được ý xấu mà!
“Chị Thập Thất, còn có một việc nữa, sáng nay anh Thành nói với em, chiều nay chuyến bay của anh ấy sẽ tới Lộc Thành.” Tiểu Lâm thấy mặt mày Nghiên Thời Thất lộ ra vẻ lạnh lẽo thì cũng không nén được tức giận.
Dám nói xấu cô chủ nhà mình như vậy, Tiểu Lâm đang suy nghĩ có cần tìm cơ hội trùm bao bố rồi tặng cho Lâm Mặc Nhi một trận đòn tàn nhẫn hay không?