PHỤC VỤ CHO CÔ CHỦ, KHÔNG VẤT VẢ! Trong phòng khách, Thành Nghiệp Nam bực dọc rít mạnh một hơi thuốc. Anh ta chưa bao giờ thấy một nghệ sĩ không có tham vọng như vậy.
Nghệ sĩ nhà người ta chạy show đến gãy chân cho kịp lịch trình, nghệ sĩ của anh ta thì cả ngày thong dong vui vẻ.
Bỏ qua tất cả những điều đó, thái độ của cô với công việc thờ ơ như vậy, nhưng lại khiến các thương hiệu đổ xô vào mời mọc, thật là tréo ngoe.
“Anh dự định sẽ ở đây bao lâu?” Thành Nghiệp Nam đang cầm hành lí chuẩn bị về phòng mình thì Nghiên Thời Thất ở sau lưng hỏi anh ta.
Trước khi rời đi, Thành Nghiệp Nam đứng ở cửa, quay đầu nhìn bóng người ngược sáng trước cửa sổ. Anh nói: “Gần đây anh rất rảnh, dự định ở lại đây đến khi phim của em đóng máy.”
***
Tối hôm đó, Nghiên Thời Thất quay trở lại rừng trúc bên bờ sông Li Sóc để quay phim. Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên bám trụ tại hiện trường không rời nửa bước.
Lúc này Mục Nghi đứng cách đám đông không xa, tranh thủ nhìn hiện trường một lát, rồi cúi đầu nói chuyện điện thoại.
“Tôi vẫn ổn.”
“Ừ, cô cố gắng học hành.”
“Được, có thời gian nghỉ tôi sẽ đi thăm cô.”
“Tạm biệt.”
Cuộc gọi rất ngắn, nhưng đối với Mục Nghi mà nói thì dường như rất dài.
Đây chắc là lần đầu tiên Lăng Tử Hoan gọi điện cho anh ta kể từ khi đi du học.
Anh ta thấy khá bất ngờ, điều này đã làm cho gương mặt vô cảm của anh ta thoáng hiện lên một chút dịu dàng không thể kìm nén được.
Anh ta biết, có lẽ cô nàng thấy buồn chán nên mới nhớ đến mình.
Nghe nói cậu Hai nhà họ Kiều đã trở về Lệ Thành. Không có anh ta bầu bạn, chắc cô nhóc rất cô đơn.
Mục Nghi nặng nề thở dài một tiếng. Đêm đen có trăng sáng, anh ta đứng bên rừng trúc ngước nhìn bầu trời đêm trên đầu.
Vầng trăng khuyết cong cong treo cao, chiếu sáng một khoảng trời đêm mông lung mờ nhạt, phản chiếu trong đôi mắt anh ta, dần dần ngưng tụ thành một khuôn mặt dễ thương và đáng yêu.
Xuất thân thật sự là một thứ khiến người ta căm hận lại bất lực.
***
Sau vài phút, Mục Nghi điều chỉnh lại tâm trạng, dự định quay lại hướng khu rừng.
Mới đi được hai bước, thì anh ta nghe thấy xung quanh có vài nhân viên đoàn làm phim nhàn rỗi, thì thầm tán dóc về các tin đồn.
“Tôi nói các cậu nghe nè, đoàn làm phim của chúng ta đúng thật là xui xẻo!”
“Lại có chuyện gì nữa?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Mẹ nó chứ, các cậu chưa xem Weibo à? Tối nay có một nữ phụ bị lộ tin bán dâm, cư dân mạng đang phát cuồng lên kia kìa.”
“Còn chưa hết, anti fan của Lâm Mặc Nhi tung tin có bằng chứng chứng minh cô ta nuôi một con kumanthong, các cậu có dám tin không?”
Đêm đó, Weibo vô cùng náo nhiệt.
Nữ diễn viên phụ bán dâm cũng chẳng phải là chuyện gì mới lạ. Mặc dù có hình ảnh và bằng chứng, nhưng độ nổi tiếng của cô ta không thể sánh với người có rất nhiều anti fan là Lâm Mặc Nhi.
Nuôi kumanthong không phải là chuyện bí mật trong giới. Nói cho cùng, chẳng qua cũng là vì ham công danh lợi lộc mà sử dụng bàng môn tà đạo mà thôi.
Nhưng cái chính là có người tung ra một bệnh án nằm viện, đó là hồ sơ phá thai của Lâm Mặc Nhi.
Anti fan nói rằng Lâm Mặc Nhi bị ngải quật, vì vậy mới không cách nào khác để nó đầu thai vào cơ thể mình, cuối cùng lại hối hận nên đi phá thai.
Những việc này dĩ nhiên chỉ là lời đồn. Điều mà cư dân mạng quan tâm nhiều hơn là việc Lâm Mặc Nhi vì ai mà phá thai, ba của đứa trẻ là ai?
***
Nghiên Thời Thất hoàn thành công việc vào lúc bốn giờ sáng.
Cũng may cô đã ngủ bù vào buổi chiều nên lúc này tinh thần vẫn xem như tỉnh táo.
Nhiệt độ buổi sáng bên sông rất thấp. Tiểu Lâm vội vàng quàng chăn lên người cô, quan sát sắc mặt cô, “Chị, mệt lắm đúng không?”
Nghiên Thời Thất mỉm cười với cô nàng, “Không sao, các em cũng vất vả rồi!”
Phục vụ cho cô chủ không vất vả chút nào!
Tiểu Lâm không dám nói ra điều này, suy cho cùng vẫn phải duy trì vỏ bọc trợ lý của Thiên Thừa Entertainment.
Bọn họ đi về phía khách sạn, giữa đường chạm mặt Thành Nghiệp Nam.