Người Dấu Yêu Ơi

Chương 43



Mười giờ đêm, cái tên Diệp Tịch Noãn nhảy dù lên hot search.

Đám phóng viên giải trí không hẹn mà cùng đăng những bức ảnh trong khách sạn lên Weibo và nhiều cộng đồng khác nhau, bao gồm cả cảnh xe cứu thương ở hiện trường với những từ ngữ chuẩn xác và mạnh mẽ. Diệp Tịch Noãn mất hết tên tuổi chỉ trong một đêm.

Hội trường buổi tiệc vẫn náo nhiệt như cũ, tin tức quan hệ bất chính này không gây ảnh hưởng gì đến cảm xúc vui vẻ của mọi người , đến mức sau khi xe cứu thương rời đi, đám người vẫn còn nhiệt tình bàn tán.

Đám Nghiên Thời Thất lặng lẽ rời khỏi khách sạn Tế Châu từ một nơi không ai chú ý tới.

Đêm khuya, đèn neon sáng chói, gió đêm hiu hiu.

Kiều Mục và Hàn Vân Đình đứng bên cạnh thảm đỏ ở khách sạn, đưa mắt nhìn Tần Bách Duật lái xe rời đi. Bọn họ nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, Kiều Mục nói: “Lần này, cậu Tư bại rồi!”

Hàn Vân Đình tán thành gật đầu, cất giọng cảm khái: “Tôi chưa từng thấy cậu Tư đối đãi với người nào và làm chuyện gì nghiêm túc như vậy!”

Kiều Mục lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, tao nhã châm thuốc rồi hít mạnh một hơi, nhả ra khói trắng, kín đáo lên tiếng lần nữa: “Cậu nói xem, cô ấy có phải cô gái mà cậu Tư luôn tìm kiếm không?”

“Bíp bíp…”

Chưa dứt lời thì Mặc Lương Vũ đã lái chiếc Cayenne màu đen dừng trước mặt hai người.

Hàn Vân Đình nhíu mày bởi tiếng còi, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Mục, “Cô gái kia có phải Nghiên Thời Thất hay không vẫn còn khó nói lắm, nhưng không dạy dỗ tên oắt con này thì tôi thấy cậu ta sắp chết đến nơi rồi!”

“Vậy lên xe đi, bây giờ tôi sẽ dạy dỗ nó làm người như thế nào!”

Mặc Lương Vũ ngồi ở vị trí lái hạ cửa sổ xe xuống, ngơ ngác nhìn ánh mắt lóe lên vẻ gian ác của Kiều Mục và Hàn Vân Đình mà cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu ta lại làm gì sai sao?!

***
w●ebtruy●enonlin●e●com
Trong chiếc Lincoln, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau. Cô nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lát sau mới dời mắt nhìn qua người đàn ông xuất sắc bên cạnh, cất giọng réo rắt: “Diệp Tịch Noãn có nguy hiểm gì không?”

“Em lo cho cô ta à?”

Tần Bách Duật nhíu mày, ánh đèn ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt khôi ngô, vẻ khác thường mờ mờ ảo ảo.

Nghiên Thời Thất nhếch miệng, ném cho anh cái nhìn ngầm quở trách, “Sao có thể chứ!” Cô đâu phải thánh mẫu!

“Tôi chỉ lo cô ta bị thương quá nặng, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc thì có ảnh hưởng đến anh… nhóm của anh hay không!”

Dù sao chuyện tối nay cũng là Mặc Lương Vũ ra mặt, lại trùng vào tiệc kỷ niệm của Tần thị, nếu Diệp Tịch Noãn có chuyện gì bất trắc, thì mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát được.

Khóe môi lạnh bạc của Tần Bách Duật nhếch lên độ cong hờ hững, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ánh sáng nhu hòa, làm dịu đi vẻ lạnh lùng của anh, giọng nói cũng trở nên dịu dàng và hấp dẫn hơn, “Lo cho tôi à?”

“Khụ!” Nghiên Thời Thất ho khan để giấu đi sự xấu hổ, kiêu ngạo hất cằm lên, quay đi không nhìn anh nữa. Đầu ngón tay trắng trẻo âm thầm xoắn lấy váy dưới lòng bàn tay, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Coi… coi là vậy đi!”

Người đàn ông cất giọng cười trầm thấp, âm thanh dễ nghe và tinh khiết như rượu ngon rót vào cổ họng, làm người say mê. Anh quay mặt Nghiên Thời Thất lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của cô, cười nói: “Em ngại thừa nhận là lo cho tôi sao?”

Nghiên Thời Thất vỗ nhẹ vào tay anh, chỗ da bị anh chạm vào đang tản ra hơi ấm, đôi mắt sáng long lanh của cô chứa vẻ hờn dỗi, tỏ ra bình thản chả sợ gì, “Đúng đấy, tôi lo cho anh đấy! Thì sao? Vui không?”

Người đàn ông này đúng là không hiểu cái gì gọi là ngầm hiểu, giống như thợ săn từng bước áp sát, muốn phá vỡ cách biểu đạt tình cảm thầm kín của cô!

Nụ cười của Tần Bách Duật vẫn không hề giảm đi. Bị hất tay ra, nhưng anh vẫn tự nhiên nắm lấy đầu ngón tay cô, sau đó đặt lên môi hôn một cái: “Sự lo lắng của em không dễ gì có được, đương nhiên là có thể khiến tôi vui vẻ rồi!”

Tán tỉnh giỏi lắm… Tim nhũn ra rồi!