Người Dấu Yêu Ơi

Chương 433



BÀ TẦN, CÓ NHỚ ANH KHÔNG?
Nghiên Thời Thất nhìn tin nhắn trả lời của anh, đuôi lông mày thoáng hiện nét dịu dàng.

Trấn cổ miền sông nước này không hề lớn, nhưng lại có ngõ hẻm bằng đá thông suốt bốn phía.

Cảm giác phương hướng của Nghiên Thời Thất không tốt. Cô đứng trên đầu cầu mở bản đồ, dựa theo tiếng chỉ dẫn trên đó, đi đến quán cafe.

Seven Niên Hoa được xây ven bờ Tây của dòng sông, bao quanh bởi hai hàng rào gỗ, còn có vài bộ bàn ghế thủ công mang phong cách hoài cổ.

Tại đây có một cây cầu hình vòm nối thẳng đến trước cửa quán cà phê. Cô đứng quan sát từ đầu bên kia cây cầu, dưới tấm bảng bằng gỗ treo hai dây chuông gió, mỗi khi gió thoảng qua lại phát ra tiếng leng keng trong trẻo vui tai.

Bàn ghế bên ngoài không có người, có lẽ ở gần hồ hơi lạnh nên hai bên trong ngoài quán khá vắng vẻ.

Cô không nhìn rõ cảnh tượng phía trong, bèn bước qua bậc thang hình vòm, tiến thẳng vào quán.

Bên trong quán cà phê không lớn, có hai tầng, tất cả đều mang phong cách nội thất bằng gỗ, vừa đơn giản lại vừa đượm nét cổ kính.

Trên bức tường lát đá không có quy luật còn dán rất nhiều, rất nhiều giấy nhớ để các vị khách giãi bày tâm sự.

Phục vụ ở quầy gọi đồ rất nhiệt tình, sau khi nhiệt tình đề cử món Caramel Macchiato mới, bèn mời cô đến chiếc ghế lớn trước cửa sổ tầng một.

Nhân lúc phục vụ pha chế cà phê, cô đứng dậy đi đến trước bức tường gạch đá kia, cảm xúc khác lạ nhìn nội dung trên những tờ giấy nhớ.

[Hi vọng người mình thầm mến có thể thích mình - Tiểu Di.]

[Hoàng tử - Kun mãi mãi yêu Lưu Dĩnh.]

[Mình muốn thi đỗ đại học mơ ước, xin ông trời phù hộ - Miêu Miêu.]

Sau đó, tờ giấy nhớ hình trái tim ở chính giữa dần dần rõ ràng trước mắt Nghiên Thời Thất.

[Bà Tần, có nhớ anh không?]

Hai chữ “bà Tần” này như thể có phép màu, rơi vào đáy mắt lập tức khiến trái tim cô nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

Có chút thảng thốt, có chút xao động, nhiều hơn cả là cảm xúc không gọi được tên đang trào dâng trong lòng.

Hít một hơi thật sâu, cô chụp lại tờ giấy kia, có chút vội vã gửi vào WeChat của Tần Bách Duật.

[Thập Thất]: Anh Tư, có phải là anh viết không?

Cô vẫn đứng bên tường chờ đợi, nhưng WeChat của anh mãi vẫn không có hồi âm.

Nghiên Thời Thất hậm hực buông thõng tay, liếc mắt về phía những mảnh giấy khác nhưng không còn tâm trạng ngắm nghía nữa.

Lúc phục vụ đưa cà phê đến, cô quay về bàn bên cửa sổ tầng một.

Bây giờ, cả tầng một chỉ có một vị khách là cô.

Cô chưa lên tầng hai nhưng dường như có tiếng người nói chuyện, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng cười vang lên vui vẻ.

Sắc trời bên ngoài tối dần, Nghiên Thời Thất chống cằm ngắm vùng sông nước êm ả dưới hoàng hôn, di động đặt bên cạnh bàn tay vẫn lặng yên, cô đoán có lẽ anh lại đi họp rồi.

Cô đã uống hết nửa ly cà phê, nhìn đồng hồ, dự định thanh toán rồi quay về khách sạn.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đúng lúc này, trên cầu thang bằng gỗ của tầng hai vang lên tiếng bước chân.

Có người nói: “Tổng Giám đốc Tần, phương án kia tạm thời cứ quyết định như vậy nhé, khi trở về tôi sẽ cho nhân viên thiết kế lại một bản rồi gửi cho anh.”

“Được.” Giọng nói trầm khàn tràn ngập quyến rũ làm gương mặt của Nghiên Thời Thất đột nhiên sáng bừng lên.

Cô ngồi trên chiếc bàn đối diện cầu thang, quay đầu nhìn mấy người đang dần dần xuất hiện từ trên tầng.

Tổng cộng có năm người đàn ông, ba người đi phía trước mặc đồ âu giày da, tay cầm máy tính và túi tài liệu, ý cười trên mặt không giảm, dù đi xuống cầu thang vẫn thỉnh thoảng ngoái lại nói chuyện với người đàn ông đi sau cùng.

Bọn họ chậm rãi bước tới sảnh tầng một, mấy người đi trước quay người bắt tay anh, nói: “Vậy chúng tôi đi trước, cảm ơn sự giúp đỡ của Tổng Giám đốc Tần và trợ lý Trác.”

Trác Hàn đã lâu không gặp bấy giờ đang đứng bên cạnh anh.