THÌ RA CẬU CÒN NHỚ CÔ ẤY! Mười giờ tối hôm đó, Lãnh Dịch Trì đang ở Đế Kinh nhận được một cuộc điện thoại.
Đêm hôm khuya khoắt, quấy rối vợ chồng nhà người ta ân ái sẽ bị trời đày.
Lãnh Dịch Trì vốn không muốn để ý, vẫn nỗ lực cày cấy, nhưng di động trên tủ đầu giường cứ như bị ma nhập, reo đủ ba phút vẫn còn ngoan cố reo tiếp.
“Ưm... anh nghe điện thoại đã đi.”
Tần Bách Noãn đẩy anh ra, cầm lấy di động đưa cho anh, trong giọng nói còn có vẻ mềm mại vô lực.
Cô mệt quá đi, muốn ngủ!
Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Trì rất lạnh, cũng vô cùng nhăn nhó.
Anh tạm dừng động tác, cầm di động lên, nhìn thấy tên trên màn hình thì mặt tối sầm lại.
Anh bắt máy, giọng rất khó chịu: “Làm sao? Nửa đêm nửa hôm gọi gì mà gọi lắm thế? Ngắn não à?”
Loại em trai gì thế này? Không hề suy nghĩ cho hạnh phúc của anh ruột mình gì cả!
Bên kia điện thoại, Lãnh Dịch Diêm hít thở rất nặng nề, giọng nói khàn đục, nhấn từng chữ một, “Anh, anh còn nhớ Tranh Tranh không?”
Mẹ kiếp!
Một cơn gió lạnh bò lên sống lưng Lãnh Dịch Trì, anh lập tức ủ rũ.
Anh xoay người nằm xuống giường, đưa tay lau vầng trán rịn mồ hôi, “Em trúng gió à? Hỏi cô ấy làm gì?”
Chuyện Ôn Xu Tranh còn sống, anh còn không tiết lộ với cả Tiểu Noãn!
Đầu tiên, đây là ý nguyện của Ôn Xu Tranh; thứ hai, chuyện này còn chưa có gì rõ ràng, không thích hợp để công khai quá sớm.
Giọng Lãnh Dịch Diêm rất run, líu ríu khổ sở, “Anh, anh tư Tần nói Nghiên Thời Thất không phải người em muốn tìm, anh ấy bảo em hỏi anh. Anh nói cho em biết anh ấy có ý gì được không...”
Nói thế nào đây, Lãnh Dịch Trì nghe thấy giọng nói rên rỉ tuyệt vọng của em trai mình, lồng ngực như bị thúc vào, đau nhói.
Từ trước tới giờ thằng nhóc thối này đều càn quấy không quan tâm gì cả, cũng nổi tiếng là Hỗn Thế Ma Vương ở Đế Kinh.
Chỉ duy nhất vì Ôn Xu Tranh, cu cậu mới lộ ra sự yếu đuối đau khổ không muốn cho ai biết này.
Lãnh Dịch Trì thở dài, trong giọng nói có chút ân cần, “Đang ở đâu?”
“Giang Nam...”
“Về Đế Kinh đi, anh có chuyện muốn nói với em!” Nói xong, Lãnh Dịch Trì cúp điện thoại.
Không thể nghe tiếp nữa, nếu không anh sợ sẽ mềm lòng mà nói ra hết mọi chuyện.
Có một số việc, anh cần thời gian suy nghĩ kĩ càng.
Có lẽ nên thương lượng với chú Tư thì hơn. Dù sao dạo này nhà họ Ôn cũng không yên ổn chút nào!
Sau khi cúp máy, Lãnh Dịch Trì xoay người nhìn Tần Bách Noãn, vừa định nói thì lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Tay anh đang giơ lên chợt khựng lại giữa chừng, lại liếc nhìn xuống mình, trầm mặc ba giây, sau đó đắp chăn cho cô, xuống giường vào nhà tắm.
Đành phải tay làm hàm nhai ăn no mặc ấm vậy, nếu không chắc đêm nay không ngủ nổi!
*** Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Đêm đó, Lãnh Dịch Diêm một mình ngồi trong căn nhà kia rất lâu.
Gã thám tử ăn hại kia đã bị anh ta đuổi đi, trả ba nghìn tệ coi như là phí dịch vụ và tiền thuốc men.
Cửa phòng khép hờ, từng cơn gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt lùa vào phòng, khiến nhiệt độ càng hạ thấp.
Lãnh Dịch Diêm chống hai tay lên đầu gối, ôm mặt ngồi trên mép giường, cô độc rên rỉ.
Anh Cả gọi cậu ta về Đế Kinh. Cậu ta chỉ hận không thể lập tức về ngay, nhưng lại sợ nghe được tin tức khiến trái tim tan nát.
Rốt cuộc Tranh Tranh của cậu ta có quan hệ gì với Nghiên Thời Thất không? Nếu có, cậu ta có thể làm gì cho Tranh Tranh được đây?
Lãnh Dịch Diêm ngồi một chỗ bi thương tuyệt vọng, lại không phát hiện ra, dưới ánh sáng mờ tối ngoài căn nhà, có một bóng người mờ ảo đứng ở ngõ nhỏ cách đó không xa, nhìn anh ta qua khe cửa chưa đóng kín.
Người kia mặc giống hệt anh ta, áo da, quần bò, và đôi bốt cổ ngắn.
Thì ra, qua bao năm như vậy mà vẫn còn có người nhớ tới cô.
Chỉ có điều, giờ chưa phải lúc để gặp lại. Nhà họ Ôn bắt đầu loạn rồi, cô còn rất nhiều chuyện phải làm...