EM ĐỊNH VỀ NHÀ HỌ NGHIÊN Ở HAI NGÀY! Hai người về tới Vịnh Lâm Hồ, Mục Nghi cũng nhanh chóng đưa hành lí của cô tới ngay sau đó.
Đã lâu không về biệt thự, nơi này vẫn giống như khi hai người rời đi. Ngày nào chị Lâm cũng quét tước dọn dẹp, trong nhà rất gọn gàng sạch sẽ.
Trên hành lang tầng hai có nguyên một bức tường treo ảnh chụp, nhắc họ nhớ lại buổi sinh nhật hôm đó.
Đi cả một chặng đường, Nghiên Thời Thất hơi mệt mỏi. Cô tắm xong liền ngồi khoanh chân trên giường để anh sấy tóc cho mình, cô khẽ híp mắt nói: “Lúc trên máy bay, em gặp chị Ôn Tranh.”
Tần Bách Duật đang chỉnh máy sấy nghe vậy nhìn về phía cô, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ suy tư, “Cô ấy đến Lệ Thành sao?”
Nghiên Thời Thất chống khuỷu tay lên đầu gối, gật gật đầu, “Bọn em chia tay ở sân bay. Chị ấy không nói đến đây để làm gì, nhưng em đoán chị ấy đến đây vì em.”
Tần Bách Duật nhướng mày nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, “Người chị gái này rất quan tâm đến em.”
“Em cũng thấy vậy!” Nghiên Thời Thất tràn ngập tự mãn, đưa ngón tay chọc chọc má mình, trầm tư một lúc rồi mới nói: “Anh Tư, mai đi thăm anh hai Kiều xong, em định về nhà họ Nghiên ở hai ngày.”
Tần Bách Duật đang cất máy sấy vào ngăn kéo thì khựng lại, sau đó quay về ngồi cạnh cô, “Em nghĩ kĩ chưa?”
“Rồi ạ.” Cô nặng nề gật đầu, tiện tay đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, “Sớm hay muộn cũng phải đối mặt, em cũng không muốn kéo dài nữa. Chiều nay ở sân bay Giang Nam em đã nói với Thành Nghiệp Nam rồi, đoạn thời gian này sẽ không lên lịch trình cho em, ít nhất tới khi em tìm hiểu rõ ràng hết mọi chuyện.”
Cô nhớ lúc Thành Nghiệp Nam nghe được yêu cầu của cô thì rất bất mãn cúp điện thoại.
Coi như cô bốc đồng đi.
Công việc thì lúc nào cũng sẽ có thôi, huống chi giờ Ôn Tranh còn lưu lạc bên ngoài. Ngày nào vấn đề thân thế chưa được sáng tỏ thì ngày đó chị vẫn chưa thể đường đường chính chính công khai lộ diện được.
Nghiên Thời Thất suy tư, mà Tần Bách Duật nghe cô nói vậy thì cũng không ngăn cản. Anh vuốt nhẹ má cô, hạ giọng dặn dò, “Về đó cũng được, nhưng đừng để bản thân phải chịu ấm ức, có việc gì thì nói cho anh biết ngay.”
Cô xoay người nhìn anh, cắn nhẹ môi dưới, vùi đầu vào ngực anh dụi dụi, nghẹn ngào nói, “Vâng, em biết mà.”
Lời này của anh giống hệt lời của Ôn Tranh.
Họ đều là người mà cô quan tâm, cũng là những người thân hiếm hoi đặt cô vào trái tim mà thương yêu.
Không biết đêm nay Ôn Tranh ở đây có thật sự ổn hay không? Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Sau khi bọn họ chia tay nhau ở sân bay, Nghiên Thời Thất mới sờ thấy chiếc thẻ vàng trong túi áo khoác.
Ôn Tranh dùng phương thức mập mờ như vậy để trả thẻ lại cho cô, cô hiểu ý của chị, cũng không tiện ép chị nữa.
***
Đêm nay, Ôn Tranh cũng không đến nỗi tệ.
Sau khi chia tay Nghiên Thời Thất, cô đi đến một nhà nghỉ ở phía Tây sông Lệ Thành.
Nhà nghỉ này khá cũ, nội thất trong phòng rất lạc hậu, vẫn là phong cách màu nâu đỏ cổ xưa, ti vi đen trắng bị năm tháng mài bạc góc cạnh.
Có lẽ vì không có nhiều người ở nên trên thảm còn tỏa ra mùi ẩm mốc nhàn nhạt.
Điều kiện chỉ có vậy nhưng Ôn Tranh cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Đối với cô thì chỉ cần có thể che mưa chắn gió là được, khó khăn khổ sở hơn cô cũng từng trải qua rồi. Nhà nghỉ tám mươi tệ một đêm này đã đủ thoải mái.
Ôn Tranh gọi một phần cơm rang trứng. Trong lúc ngồi chờ cơm trên phòng, cô nằm trên giường gửi tin nhắn cho Tiểu Lục.
[Bắn chết chim]: Thế nào rồi?
Không tới một phút sau, Tiểu Lục trả lời.
[Lục Lục Lục]: Đội trưởng, mọi chuyện đều theo kế hoạch, chỉ chờ chị về nghiệm thu thành quả thôi.