Người Dấu Yêu Ơi

Chương 451



EM MUỐN, ANH SẼ CHO EM!
Mấy phút sau, Nghiên Thời Thất rời khỏi phòng bệnh.

Cô chậm rãi dạo bước trên hành lang, trong lòng đang tính toán vài chuyện.

Bởi vì đắm chìm trong suy tư, nên cô không nhìn thấy người đi từ phía trước tới, cuối cùng đâm đầu vào trong lồng ngực của người nọ.

“Ưm...”

Chóp mũi của cô chạm vào bả vai của đối phương, thắt lưng cũng theo thế vòng lên trên khuỷu tay vững chắc kia, “Không lo nhìn đường, em đang suy nghĩ cái gì?”

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Tần Bách Duật khiến cô buông lỏng cảnh giác.

Cô xoa xoa chóp mũi, nhìn vào đáy mắt anh, “Mấy anh nói chuyện xong rồi à?”

“Ừ, sao em lại ra đây?”

Nghiên Thời Thất bỏ tay xuống, giọng nói mềm mại: “Chị dâu tới rồi, dì Hoa đang trò chuyện với chị ấy, cho nên em đi ra trước.”

Nhịp chân muốn đi về phía trước của Tần Bách Duật chợt ngừng lại, cầm lấy túi da cô đang khoác trên khuỷu tay.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn Kiều Kình đang đi cách mấy bước sau lưng, “Nếu Kiều Mục tỉnh thì thông báo cho em ngay nhé.”

Kiều Kình cắm một tay trong túi quần, chậm rãi bước đi, gật đầu, “Yên tâm đi. Mấy ngày nay, tôi sẽ ở lại đây trông coi.”

Lấy được câu trả lời, Tần Bách Duật nhìn thoáng qua Hàn Vân Đình với ánh mắt sâu xa rồi mới dẫn Nghiên Thời Thất rời khỏi bệnh viện.

Trước khi đi, Nghiên Thời Thất xoay đầu liếc nhìn Kiều Kình. Ngay tại lúc đối phương chưa phát hiện thì cô đã mau chóng thu tầm mắt về.

Cảnh này đều bị Tần Bách Duật nhìn thấy hết.

Trở lại bãi đỗ xe, mới vừa ngồi vào trong xe, anh đã duỗi tay nắm lấy gò má cô, nheo mắt lại, giọng nói tràn ngập nghiền ngẫm, “Tại sao vừa rồi lại nhìn Kiều Kình?”

Nghiên Thời Thất đang thắt dây an toàn: “!”

Cô chớp chớp mắt mấy cái, kéo tay anh xuống, cười xinh đẹp nhìn anh.

Bốn mắt giao nhau, nụ cười nơi khóe miệng Nghiên Thời Thất dần sâu hơn. Cô không hề giấu giếm mà ôn tồn nhỏ nhẹ trả lời, “Là em đột nhiên nghĩ đến, anh ấy là con trai của dì Hoa, mà nếu em là con cháu của nhà họ Ôn thì bọn em hẳn là anh em họ rồi.”

Anh nhìn cô, đường nét anh tuấn hiện lên vẻ dịu dàng, “Em nói thân thế của mình cho dì Hoa nghe sao?”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Nghiên Thời Thất lắc đầu, “Không phải! Không phải anh nói dì Hoa đang điều tra em sao? Trong tình huống như bây giờ mà em tự mình mở miệng thì chỉ khiến dì ấy sinh lòng nghi ngờ thôi. Vả lại, chuyện còn chưa chắc chắn mà, nào có chuyện chủ động làm thân chứ.”

“Ừ.” Vừa nghe thấy vậy, anh rút tay về, vuốt ve sợi tóc của cô, “Rất thông minh.”

Vẻ mặt Nghiên Thời Thất lập tức lộ sự giận dữ, cô sáp đến gần, đập lên bả vai anh, “Sao nào? Em ở trong lòng anh Tư ngốc lắm sao?”

Anh cưng chiều cầm lấy nắm đấm của cô, đặt lên môi hôn một cái, “Không ngốc, vừa xinh đẹp lại thông minh.”

Ừ, lời này rất quyến rũ người ta!

Trong lúc xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, Nghiên Thời Thất nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rồi đưa ra một yêu cầu với Tần Bách Duật, “Anh Tư, có thể tra giúp em rốt cuộc là ba em đã tốn bao nhiêu tiền cho Ôn Tri Diên không? Không cần thời gian quá dài, dù là một năm gần đây cũng được. Tốt nhất cũng tra cả tài khoản ngân hàng của mẹ em luôn.”

Anh tao nhã lái xe, vừa nghe thấy lời cô nói thì chớp mắt nhìn cô, “Em chuẩn bị ra tay rồi sao?”

Nghiên Thời Thất không nhìn anh, mà lập tức gật đầu, “Hiện giờ em đã quay phim xong, công việc chủ yếu chính là làm rõ thân thế của mình. Vừa rồi Ôn Tranh đã nói với em, tối hôm qua bọn họ lại đi Đế Kinh...”

“Nếu đã không phải là ba mẹ ruột thì em không cần thiết buồn bã vì bọn họ! Thứ em muốn, anh sẽ cho em.”

Giọng nói hiền hòa của anh mang theo ấm áp làm dịu đi nỗi băn khoăn của cô. Nghiên Thời Thất nghiêng đầu nhìn anh, mím môi nói một câu cảm ơn.

“Đúng rồi anh Tư, em định ngày mai sẽ lên đường đi Đế Kinh. Anh không cần phải đi với em đâu, chuyện của anh hai Kiều vẫn còn cần anh. Năm ngày sau là tiệc mừng thọ của ông cụ Ôn, em muốn nhân cơ hội lần này để dỡ lớp ngụy trang của Ôn Tri Diên ra.”

Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.

Cuộc so đấu mặt đối mặt của cô và Ôn Tri Diên cũng nên bắt đầu rồi.

Vì những năm này bản thân phải chịu uất ức trước mặt bà Liên, cũng là vì Ôn Tranh có nhà mà không thể về.