Người Dấu Yêu Ơi

Chương 454



VỆ SĨ CŨNG CÓ NHIỀU TIỀN VẬY SAO?
Ôn Tranh nhìn Nghiên Thời Thất chằm chằm, ánh mắt sáng quắc. Nghe thấy được ý lấy lòng ẩn chứa trong giọng nói của Thời Thất, trong lòng Ôn Tranh cũng rất kích động.

Trái tim đã tĩnh mịch đã lâu nay lại dấy lên ngọn lửa nóng rực vì lời nói của Nghiên Thời Thất.

Dường như Ôn Tranh không hề do dự nữa mà đồng ý, “Được.”

Nghiên Thời Thất rất vui vẻ, niềm vui hiện lên nơi chân mày, bắt đầu mong đợi từng giây phút chung sống chung của mình và Ôn Tranh.

Lúc này, Lãnh Dịch Trì đi tham quan căn nhà xong trở lại trong phòng khách.

Anh nhìn Mục Nghi ngồi ở ghế xô pha phía xa xa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hai cô ấy ở đây với nhau thì cậu làm sao? Vừa rồi tôi nhìn thấy trên tầng có phòng khách...”

Mục Nghi bình tĩnh nhìn về phía Lãnh Dịch Trì rồi trả lời: “Không cần đâu, nhà của tôi ở tầng sáu.”

Lãnh Dịch Trì ngạc nhiên nhướng mày, vệ sĩ nhà chú Tư cũng có tiền như vậy sao?

Sau đó, Mục Nghi lại bổ sung một câu, “Là cậu Tư sắp xếp.”

Lãnh Dịch Trì chợt hiểu ra, cũng không hỏi nhiều nữa.

Anh ngồi xuống cạnh Mục Nghi, chép miệng nhìn về phía Ôn Tranh, “Ừm, cũng không phải là người ngoài, cho nên anh nghĩ em vẫn cần phải biết một số việc.”

Ôn Tranh dời tầm mắt khỏi người Nghiên Thời Thất, nhìn về phía Lãnh Dịch Trì, ánh mắt lấp lánh, “Anh Trì, anh nói đi.”

Cô đã từng gọi như vậy, nhưng cuối cùng lại vì thời gian mà nhuốm màu xa lạ và hời hợt.

Lãnh Dịch Trì thở dài, sự phiền muộn trong lòng khiến anh lại thèm điếu thuốc.

Đầu ngón tay đặt trên đầu gối ma sát lẫn nhau, lúc anh đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào thì một gói thuốc lá dành cho nữ đã bị ném tới bên chân.

Vừa ngước mắt lên thì anh nhìn thấy Ôn Tranh đang châm lửa điếu thuốc đang ngậm trong miệng.

Lãnh Dịch Trì nhìn gói thuốc lá, rồi lại nhìn dáng vẻ Ôn Tranh hơi nhíu mày châm thuốc, thì buộc phải nói với Nghiên Thời Thất, “Em cứ để cho em ấy hút thuốc như vậy sao, không nhắc nhở à?”

Một người phụ nữ mà hút thuốc cái gì, vả lại còn nghiện không nhẹ.

Nụ cười của Nghiên Thời Thất không hề giảm đi, nhưng giọng điệu mang ý bảo vệ lại quá rõ ràng: “Không phải anh rể cũng hút thuốc sao? Chị Ba có nhắc nhở anh không?”

Lãnh Dịch Trì ngậm miệng, ném gói thuốc lá trở lại cho Ôn Tranh, rồi rút thuốc lá từ trong túi quần ra, châm một điếu, rít một hơi.

Không bao lâu sau, nửa điếu thuốc đã cháy hết. Sau khi xoay người phun ra ngụm khói, anh mới lên tiếng, “Dịch Diêm vẫn đang điều tra nguyên nhân cái chết của em, em có biết không?”

Vừa nhắc đến em trai mình, vẻ mặt của Lãnh Dịch Trì đầy bất đắc dĩ xen lẫn chút đau lòng.

Ngày đó, sau khi trở về từ Giang Nam, vẻ mặt Dịch Diêm vô cùng tịch mịch, anh nhìn mà trái tim như bị thít chặt.

Nhưng vì đã hứa với Ôn Tranh nên anh không thể nuốt lời.

Cho dù muốn tiết lộ chuyện Ôn Tranh còn sống cho Dịch Diêm thì anh cũng không nên tự mình mở miệng.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía đó của Dịch Diêm thì anh thật sự không đành lòng.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lúc Ôn Tranh nghe thấy lời này thì vẻ mặt rất thờ ơ. Cô kẹp điếu thuốc nhỏ dài bên miệng, rít một hơi, giọng nói khàn khàn, “Em biết. Anh Trì, nếu như tiện thì anh cứ nói với anh ấy là đừng điều tra nữa.”

“Em tưởng là anh chưa từng nói sao?” Lãnh Dịch Trì mỉm cười, “Hẳn là em hiểu rõ thằng nhóc đó ngoan cố tới cỡ nào hơn anh, người ngoài nói gì cũng vô ích. Nguyên nhân bây giờ anh nói với em, cũng là muốn hỏi thử ý của em là có muốn... để cho nó biết chuyện em vẫn còn sống hay không?”

Ít nhất cũng cho thằng nhóc ấy một chút hi vọng, cũng như để ánh mặt trời trong thế giới của nó được chiếu rọi khắp nơi một lần.

Câu nói đã chấm dứt nhưng Ôn Tranh lại không lên tiếng.

Lãnh Dịch Trì cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng hút thuốc chờ đợi kết quả.

Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh Ôn Tranh mím chặt môi, không hề mở miệng.

Dù sao cô cũng tôn trọng mỗi một quyết định của Ôn Tranh, cũng sẽ ủng hộ bất kì cách làm nào của chị mà không cần lí do.

Nửa phút, rất ngắn.

Trước tiên là Ôn Tranh nhìn về phía Nghiên Thời Thất, trong mắt chợt thoáng qua ánh sáng phức tạp.

Cuối cùng, cô mới nhìn về phía Lãnh Dịch Trì, khẽ liếm răng nanh, “Trước hãy khoan nói đã.”