Dù là thời điểm nào, cô cũng không thích những nơi như bệnh viện.
Dường như ngay cả không khí bên ngoài cũng nhuốm mùi nước sát trùng.
Lúc dừng xe trong bãi, Ôn Tranh lấy di động ra gọi điện, “Xuống tầng, bãi đỗ xe!”
Mệnh lệnh chỉ vỏn vẹn có mấy chữ, nhưng chưa đầy ba phút sau, một bóng người chạy từ khu nội trú đến.
Nghiên Thời Thất kinh ngạc khi nhìn thấy cậu ta đang mặc quần áo bệnh nhân.
Tiểu Lục chạy đến rất nhanh, trên tay còn cầm hai tờ xác nhận gia đình thăm nom, “Đội trưởng, mọi người xem này!”
Cậu ta đưa tờ đăng kí đến trước mặt Ôn Tranh như tranh công, dáng vẻ lém lỉnh hoạt bát, hệt như đứa ngốc.
Ôn Tranh nhận lấy, đọc lướt qua rồi đưa cho Nghiên Thời Thất một tờ, “Qua bảy giờ tối sẽ không cho thăm bệnh. Chúng ta cầm hai tờ giấy này thì có thể thoải mái vào trong khu nội trú.”
Nghiên Thời Thất nhận lấy, nhìn một lát rồi khẽ nói: “Chắc Ôn Tri Diên nằm trong phòng bệnh cao cấp chứ? Có thể đi vào bằng giấy này sao?”
Tiểu Lục nhìn Nghiên Thời Thất, không kìm nổi mà lại cảm khái, cô ấy và đội trưởng thật sự rất giống nhau.
Thấy cô thắc mắc, cậu ta cười khì rồi nói: “Được chứ! Chúng ta đi theo lối thoát hiểm là được.”
Ôn Tranh nhướng mày mỉm cười, quay sang nói với Nghiên Thời Thất, “Đi thôi.”
Cô sắp xếp Tiểu Lục trong viện, đương nhiên là để lót đường trước hết rồi.
Thằng nhóc này, gì không biết chứ lần mò đường đi là số dzách!
Bố cục của căn phòng rất rộng rãi và thoải mái. Nếu không phải xung quanh tản ra mùi thuốc sát trùng thì mới bước vào cứ tưởng đây là một phòng nghỉ đắt tiền.
Trên giường bệnh, Ôn Tri Diên đang nằm xem điện thoại. Giờ này người nhà họ Ôn đều đã về nhà hết, chỉ còn hộ lý đang giặt quần áo và đồ dùng cho cô ta trong bồn rửa.
Ngoài cửa có hai vệ sĩ đứng hai bên trái phải, nét mặt của họ khá mệt mỏi, còn hơi buồn ngủ.
Y tá đi vào phòng kiểm tra. Ôn Tri Diên nghe thấy tiếng động bèn giấu di động dưới gối, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn ngủ đang phát sáng ở góc tường. Y tá quan sát Ôn Tri Diên rồi lấy y bạ ra viết vài chữ.
Sau khi cửa phòng khép lại lần nữa, Ôn Tri Diên mở bừng mắt, lấy một hộp phấn ở dưới gối, liên tục vỗ nhẹ lên mặt.
Sau khi làm xong, cô ta cầm gương trong tủ đầu giường ra, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt nhìn vô cùng nhợt nhạt.
Ôn Tri Diên nhếch môi hài lòng, mặc đồ bệnh nhân đi xuống giường, ngoan ngoãn gõ cửa phòng vệ sinh, “Khụ khụ khụ, dì ơi, bụng cháu hơi đau, hình như đến tháng rồi, dì đi mua băng vệ sinh giúp cháu được không?”
Hộ lý rất có trách nhiệm, vội vã buông quần áo trên tay xuống rồi ra ngoài mà không hề phát hiện ra, tấm thẻ vào cửa phòng bệnh VIP của mình đã âm thầm bị lấy cắp.
Sau khi hộ lý đi, Ôn Tri Diên lại đi ra ngoài cửa phòng. Nhìn thấy hai vệ sĩ đứng bên ngoài, gương mặt phờ phạc của cô ta nở nụ cười ấm áp, “Hai ngày nay vất vả cho các anh quá.”
“Cô Ôn không cần khách sáo!” Hai vệ sĩ kính cẩn gật đầu, dù vẻ mệt mỏi đượm trên mặt nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp như cũ.
Lúc này, cô ta quay người lấy khay hoa quả từ chiếc tủ thấp ngoài cửa, nhìn bọn họ bằng ánh mắt dịu dàng như em gái nhà bên, “Hai anh ăn hoa quả đi, tôi vừa gọt đấy.”