Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh quay về xe chuyên dụng, cô ngồi im lặng rất lâu trong khoang xe.
Gió đêm đột nhiên nổi lên, đập vào cửa xe, lá rơi rụng bay lả tả trước mặt.
Trong xe, Ôn Tranh chậm rãi thở dài một tiếng.
Cô và Nghiên Thời Thất ngồi hai bên, trong khoảng thời gian cùng nhau yên lặng này, cảm xúc của cô bỗng dưng cũng bị ảnh hưởng.
Vừa rồi hai chị em họ không đợi người nhà họ Ôn xuất hiện mà đã theo lối thoát hiểm rời đi trước.
Cách đây mấy phút, Tiểu Lục gửi tin nhắn đến báo rằng ông Ôn và quản gia cùng nhau tới, đã đến phòng bảo vệ để xem camera giám sát.
Mắt Ôn Tranh lóe lên, rút thuốc lá từ trong túi ra, hạ nửa kính cửa xe xuống. Một cơn gió se lạnh ập tới mang theo cái rét thấu xương.
Một tiếng “cạch” vang lên, cô bật lửa, rít hai hơi. Cảm xúc Nghiên Thời Thất đã ổn định hơn, cô chạm vào gò má bị gió lạnh thổi qua. “Liệu camera trong phòng bảo vệ có vấn đề không? Đại Trần và Tiểu Trần bỏ đi giữa chừng, nếu bị phát hiện thì sẽ kéo theo nghi ngờ.”
Ôn Tranh thò tay ra khỏi cửa sổ, gảy gảy tàn thuốc, làn khói trắng bị gió thổi ngược làm mờ mắt cô. Cô chớp mắt, cười lạnh, “Không đâu, đoạn đó đã bị cắt rồi, hình ảnh khi vợ chồng họ Nghiên vào cửa và trước khi rời đi sẽ được tiếp nối nhau, em không cần lo.”
Nghiên Thời Thất “vâng” một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Trong khoang xe, ba người đều im lặng trên suốt dọc đường trở về khu chung cư Cảnh Sơn.
***
Mười một giờ tối, Nghiên Thời Thất đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ của mình, nhìn màn đêm đen bên ngoài, lấy di động chụp một tấm ảnh.
Cô mở WeChat, gửi cho Tần Bách Duật.
[Tiểu Thất]: Nhớ anh. [Ảnh]
Dù hơi ngang bướng nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn quấy rầy anh.
Qua vài phút, anh nhắn lại.
[Duật]: Anh cũng nhớ em, em không vui à?
Dù xa xôi cách trở, dù cô chỉ gửi hai chữ thì anh vẫn cảm nhận rõ tâm trạng buồn bã của cô.
Đọc được tin trả lời của anh, Nghiên Thời Thất cân nhắc nên nói với anh ra sao.
Đầu ngón tay còn ngập ngừng trên màn hình thì có cuộc gọi đến.
“Anh Tư.” Cô nhận máy, gọi anh một tiếng rồi cụp mắt xuống, lặng lẽ thở dài.
Giọng nói điềm đạm dõng dạc của anh vô cùng du dương trong đêm tối, trầm khàn lọt vào tai cô, “Bị bắt nạt sao?”
Khóe môi Nghiên Thời Thất cong lên, cô bất giác lắc đầu, “Không phải, chỉ là em hơi nhớ anh thôi.”
Cô không muốn làm anh lo lắng, vậy nên phải đè nén thôi thúc dốc hết tâm sự trong lòng với anh.
Có lẽ anh đang hút thuốc, sau khi thở ra, giọng nói quyến rũ như đang xoa dịu bực bội trong lòng cô, “Nếu muốn tìm chân tướng thì đừng phiền lòng vì những chuyện tầm thường. Em đã dự đoán trước kết quả, dù chấp nhận rất khó khăn nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là quá trình mà thôi.”
Hiển nhiên, anh như biết rõ hôm nay cô đã làm gì.
Cũng phải, có “mắt thần” Mục Nghi ở đây mà.
Mà giọng điệu như trấn an dạy bảo này lại khiến đôi mắt hoang mang của Nghiên Thời Thất dần lấp lánh như ánh sao.
Mắt mày cong lên mỉm cười, cô dựa vào cạnh khung cửa sổ, dịu dàng nói: “Em biết, cũng chẳng phải phiền lòng, chỉ là có cảm xúc rất khó nói, nhưng nghe được giọng anh thì tốt hơn nhiều rồi.”
Cô nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt lúng liếng trong vắt, chuyển đề tài rồi hỏi: “Không cần lo cho em. Anh hai Kiều sao rồi? Anh ấy tỉnh chưa?” Nguồn : we btruy en onlin ez.com Sau khi im lặng một lúc, anh khàn giọng đáp, “Vẫn chưa.”