ÔN TRANH VẪN CHƯA VỀ! Trên con đường vắng vẻ không người, chiếc xe phía sau tiến tới với tốc độ rất nhanh.
Ôn Tranh đứng ở vỉa hè dành cho người đi bộ, theo bản năng quay người liếc nhìn.
Lúc này xe đã tới trước mặt cô, là một chiếc xe tải van màu đen không gắn logo gì.
Ôn Tranh cảnh giác lùi về sau, mắt híp lại. Cửa xe mở ra, giữa những bóng người đang di chuyển, cô nhìn thấy một cây gậy bóng chày.
Cô không do dự chút nào, xoay người nhảy khỏi bậc tam cấp, muốn vọt tới bụi cây ven đường.
Đối phương không có ý tốt.
Nhưng nháy mắt đã có mười mấy người vọt xuống, bầu trời cũng ngả tối.
***
Chạng vạng, đã hơn bảy giờ tối, trong chung cư Cảnh Sơn.
Nghiên Thời Thất vừa nhận được tin nhắn của Liên Trinh, nói ông Nghiên và bà Liên đã nhận thiệp, cũng nói rằng sẽ tới dự tiệc.
Cô nhìn tin nhắn trên màn hình, khóe môi chậm rãi nhếch lên, trong lòng cũng đã nắm chắc.
Bảy giờ mười lăm, cô nhìn bầu trời dần tối bên ngoài, nhắn một tin cho Ôn Tranh.
Chiều nay hai người các cô đều ra ngoài lo việc, nhưng đến giờ này Ôn Tranh còn chưa quay lại. Chẳng lẽ chị ấy gặp chuyện phiền phức gì sao?
Nghiên Thời Thất lo lắng như vậy cũng là vì nghề nghiệp của Ôn Tranh trước đây. Thật sự bây giờ nghĩ lại cô vẫn thấy sợ.
Tin nhắn như đá chìm đáy biển.
Nửa giờ nữa trôi qua, Ôn Tranh vẫn chưa trả lời. Nghiên Thời Thất cảm thấy bất thường, cầm di động suy nghĩ một lát, bấm nút gọi cho chị.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...”
Tiếng tổng đài máy móc cứng nhắc vang lên, trái tim Nghiên Thời Thất bỗng nhói một cái.
Không rõ tại sao, cô cảm thấy rất hoang mang.
Cô nhớ rõ, vì di động của Ôn Tranh hơi cũ nên chị ấy sẽ luôn sạc đầy pin, ngay cả trưa nay trước khi ra ngoài chị ấy cũng phải sạc một lúc lâu.
Chẳng lẽ chỉ một buổi chiều mà di động của chị ấy đã hết pin?
Nhưng cô hiểu Ôn Tranh, chị sẽ không khiến cô lo lắng. Nếu máy điện thoại hết pin thật thì chị sẽ tìm mọi cách sạc một chút để gọi cho cô yên tâm.
Nghiên Thời Thất ngồi một mình trong phòng khách, bỗng cảm thấy căn phòng này trống trải đến mức khiến người ta sởn da gà.
Cô không thể ngồi yên đợi, cho nên nhấc máy gọi cho Mục Nghi đầu tiên.
Gần như ngay lập tức, Mục Nghi gõ cửa.
Nghiên Thời Thất lập tức đi ra, vừa mở cửa đã hỏi: “Tôi không liên lạc được với Ôn Tranh, anh có cách nào có thể tìm được vị trí hiện tại của chị ấy không?”
Là đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Tần, anh có chút mánh khóe kín đáo để tìm người, cũng không phải chỉ đơn giản là gọi điện đi tìm như cô.
Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Nghi nghe cô nói vậy thì kinh ngạc thấy rõ. Anh ta gật đầu, “Được chứ, cô chủ nói số điện thoại của cô Ôn Tranh cho tôi. Tôi xuống dưới tra thử.”
“Tôi đi cùng anh!”
Nghiên Thời Thất dứt khoát theo ra ngoài. Ánh mắt Mục Nghi hơi lóe lên, thấy nét mặt cô không giấu được sự lo lắng bèn mím môi, nuốt lời định nói xuống.
Tầng sáu, Nghiên Thời Thất vừa theo Mục Nghi vào cửa liền sợ ngây người. w๖ebtruy๖enonlin๖ez Phòng khách rộng rãi chỉ có một chiếc bàn dài chiếm gần nửa phòng, trên bàn bày một dãy bảy, tám cái máy tính.
Màn hình rất lớn, cô vừa đi vào liền thấy trên một màn hình là cửa phòng trên tầng bảy của cô.
Trên những máy tính khác cũng hiện nội dung khác nhau, có cái là một loạt số liệu đang chạy, có cái là hình ảnh theo dõi nhưng địa điểm hơi lạ, cô chưa từng thấy, cũng không biết là ở đâu.
Mục Nghi đứng trước bàn hơi ngượng ngùng hắng giọng, chỉ vào màn hình theo dõi tầng bảy nói: “Cái này là camera công của khách sạn có sẵn, tôi hack chỉ vì muốn đảm bảo sự an toàn cho cô và cô Ôn thôi.”
Nghiên Thời Thất cũng không để ý, gật đầu xong liền gấp gáp giục, “Không sao, tra số điện thoại của Ôn Tranh trước đi.”