Nghiên Thời Thất kiềm chế cảm xúc, khẽ thở ra, đầu ngón tay vuốt ve tay vịn, nét mặt vô cùng khó hình dung, “Vậy là em đưa thẻ vàng cho cô bé đó à?”
“Đúng, cô ấy nói muốn phá thai, bảo em trả tiền. Lúc đó em không nghĩ nhiều, cứ thế đưa thẻ cho cô ấy. Vốn dĩ em muốn để cô ấy tự mua thuốc bổ, chẳng hiểu vì sao sau đó ba mẹ cô ấy biết được chuyện này, lại còn đến trường làm loạn lên. Chị à, em thật sự không cố ý đâu...”
Nghiên Thời Dương ủ rũ lắc đầu, khàn giọng lẩm bẩm: “Không biết, em không dám nói, ba sẽ đánh gãy chân em mất. Nếu không phải hôm nay chị đúng lúc gặp được thầy Tống, thì em cũng không định nói với chị”