ĐÂY LÀ DÌ LIÊN BẢO CÔ ĐƯA CHO TÔI? Nghiên Thời Thất nói xong, động tác thở hổn hển của Ôn Tri Diên hơi khựng lại.
Đoan Mộc Lam Nhã nhìn cái hộp trên bàn, rồi nhìn về phía Nghiên Thời Thất, ánh mắt càng thêm dịu dàng, “Cô Nghiên, cảm ơn mọi người.”
Bà không nói thêm lời nào mà mở thuốc hít ra, đưa tới bên miệng của Ôn Tri Diên, giọng ôn tồn mà thúc giục, “Diên Diên, con mau thử xem sao.”
Ôn Tri Diên nhìn thuốc hít hen suyễn trong tay Đoan Mộc Lam Nhã, rồi chậm rãi nhìn về phía Nghiên Thời Thất, giọng nói hơi ngập ngừng, “Đây là... Dì Liên bảo cô đưa cho tôi?”
Cô ta không tin!
Nghiên Thời Thất ung dung cười một tiếng, ánh mắt thản nhiên gật đầu, “Nếu cô Ôn không tin thì hay là chúng ta đi hỏi mẹ tôi thử xem?”
Ôn Tri Diên không nói gì nữa, nhưng lại tựa như cam chịu mà hít mạnh một hơi. Mùi thuốc hít vào gây sặc khiến cô ta không nhịn được ho khan.
Lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên mặt Ôn Tri Diên.
Cô ta cụp mắt xuống, ánh sáng tối tăm xen lẫn tia sắc lạnh, hai tay giấu dưới khăn bàn siết chặt thành nắm đấm.
Cô ta phải nhẫn nhịn...
Mấy giây sau, Ôn Tri Diên ngước mí mắt lên, chân mày cũng hơi giãn ra, cười dịu dàng cười với Đoan Mộc Lam Nhã, vô cùng giống một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Đoan Mộc Lam Nhã vỗ sau lưng cô ta, đau lòng hỏi, “Con có đỡ hơn chút nào không?”
Ôn Tri Diên khẽ gật đầu, “Đã đỡ hơn nhiều rồi mẹ.” Nhìn về phía Nghiên Thời Thất, cô ta cười một cách khó hiểu, “Cảm ơn...”
“Không cần khách sáo!” Nghiên Thời Thất gằn từng chữ, nụ cười cũng dần dần sâu hơn.
Thuốc hít là do cô và Ôn Tranh đã chuẩn bị sẵn trước đây. Biết cô ta từng có “bệnh sử” đột nhiên phát hen suyễn, cho dù là thật hay giả thì các cô cũng không muốn lại để cho cô ta được như ý.
Nhưng không nghĩ tới, chuyện Ôn Tri Diên giả vờ bệnh lại đúng là muốn gì được nấy.
Một ống thuốc hít, Nghiên Thời Thất sẽ không dại dột để Ôn Tri Diên có cơ hội phát huy. Chỉ có nói là do bà Liên chuẩn bị cho cô ta thì cô ta mới chịu ngậm cục bồ hòn này thôi.
Cho dù muốn dùng thuốc hít này để rêu rao thì cô ta cũng cần phải suy xét lại. Đổ tội cho bà Liên thì quan hệ giữa mấy người phải chăng đã tới lúc suy xét rồi!
Mà bà Liên là một người dễ tức giận dễ nóng nảy như vậy, nếu bị oan uổng thì khó có thể đoán được bà ta sẽ làm ra chuyện ầm ĩ gì trong một trường hợp thế này.
Hiệp thứ nhất, Nghiên Thời Thất khiến cô ta có miệng mà không thể nói được.
Thấy sắc mặt của Ôn Tri Diên đã ấm áp trở lại, Ôn Tịnh Hoằng chỉ dặn dò Đoan Mộc Lam Nhã chăm sóc cô ta cho thật tốt, còn mình thì nhìn về phía Nghiên Thời Thất rồi áy náy cười một tiếng, “Cô Nghiên, để cô đợi lâu rồi, chúng ta đi qua thôi.”
“Bác Ôn, mời bên này.”
Nghiên Thời Thất chìa tay về phía trước, trong lúc xoay người thì ánh mắt của cô đụng phải Tần Bách Duật ở cách đó không xa.
Cô cong môi lên cười nhẹ, hơi nhướng mày lên, còn đôi mắt của anh thì sâu như biển, lộ ra vẻ dung túng cưng chiều.
Vào lúc Nghiên Thời Thất và Ôn Tịnh Hoằng đi về phía bàn tiệc phía sau vườn cây xanh thì Tần Bách Duật cũng lấy điện thoại ra gọi đi. Sau khi nói mấy câu đơn giản thì đôi mắt lạnh lẽo tối tăm lại nghiền ngẫm nhìn về phía sau. Nơi đó có hai bóng người đang định khom người rời khỏi hiện trường. w๖ebtruy๖enonlin๖ez Vào giờ phút này, Lãnh Dịch Trì nghe được Tần Bách Duật gọi điện thoại thì lập tức đưa mắt dõi theo tầm mắt anh, cùi chỏ thúc vào khuỷu tay anh, “Tối nay định đấu tới khi một mất một còn sao?”
Tần Bách Noãn đang ăn vi cá chợt dừng lại, buông đũa xuống, cái gì gọi là đấu tới khi một mất một còn?
Tần Bách Duật sâu kín nhìn về phía Lãnh Dịch Trì, môi mỏng khẽ mỉm cười, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt, “Tùy theo cô ấy.”
Lãnh Dịch Trì không còn lời gì để nói, chẳng hiểu sao lại bị nhét đầy miệng thức ăn chó. Hừ hừ, không nên nói nhiều, cứ xem diễn thôi.
Vào giờ phút này, nhìn thấy bóng dáng Nghiên Thời Thất đi tới thì ông Nghiên và bà Liên đã hoảng sợ mà xách túi lên định rời khỏi trước.
Nhưng, bọn họ mới vừa đi tới cửa vườn cây xanh thì một nhóm bảo vệ ở ngoài cửa đã cản bọn họ lại...