HAI LY LÀ ĐỦ! Ôn Tri Diên như bị Lãnh Dịch Diêm tấn công, một tay nâng ly rượu, một tay đỡ mép bàn, cả người chao đảo...
“Cô Ôn!” Nghiên Thời Thất liếc thấy động tác của cô ta, ung dung nhàn nhã lên tiếng khuyên: “Nhất định phải đứng cho vững nhé, bây giờ mà cô ngất xỉu, có phải lại định làm cho nhà họ Ôn trách tội anh Diêm của cô không?”
Mắt Ôn Tri Diên long lanh ánh nước, cố chấp nhìn về phía Lãnh Dịch Diêm, “Cô đừng nói bừa, hôm nay sức khỏe tôi không tốt, dù có ngất xỉu cũng không liên quan đến anh Diêm.”
Nghiên Thời Thất gật đầu như thật, nhẹ nhàng mỉa mai: “Vậy thì cô cứ ngất thoải mái đi.”
Dứt lời, cô nhìn sang Tần Bách Duật, “Anh Tư, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
“Ừ.”
Tần Bách Duật chống đầu gối đứng lên, bóng dáng cao lớn ngạo nghễ như một đỉnh núi cô độc, che chắn thật kĩ cho Nghiên Thời Thất.
Đôi mắt sâu thẳm âm u của anh lặng lẽ liếc Ôn Tri Diên một cái, khiến cô ta cuống quýt cúi đầu xuống.
Lúc hai người rời khỏi vườn cây xanh, Ôn Nhĩ Hoa ngồi ở bàn chính tao nhã đặt bát đũa xuống, cầm giấy ăn thấm sạch khóe môi rồi nhìn về phía đối diện, “Lam Nhã, lâu rồi chị không về nhà, nghe nói trong nhà mới sửa lại phòng ốc, em đi xem với chị nhé!”
Ánh mắt của Đoan Mộc Lam Nhã còn đang dõi theo Nghiên Thời Thất, nghe thấy Ôn Nhĩ Hoa nói vậy bèn quay sang mỉm cười đứng dậy, “Vâng, thưa chị Cả.”
Khổ nỗi bà luôn không có cơ hội đến gần Nghiên Thời Thất, vừa khéo hai vợ chồng họ ra ngoài, bà cũng muốn tìm cớ để quan sát đứa bé kia kĩ càng một chút.
Ôn Tri Diên vẫn đang giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Lãnh Dịch Diêm, thấy ly rượu trên bàn trống không, bèn tự giác rót đầy cho cậu ta.
Lúc này, Lãnh Dịch Diêm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Ôn Tri Diên diễn trò trước mắt.
Từ lúc tiệc mừng thọ bắt đầu, cậu ta đã âm thầm nhận ra giữa anh tư Tần và anh Cả thi thoảng có ám hiệu rất khó hiểu, kể cả lúc đôi vợ chồng họ Nghiên bị đưa đi ban nãy, cậu ta cũng bắt gặp.
Có lẽ đêm nay sẽ có chuyện.
Lãnh Dịch Diêm ngước lên nhìn Ôn Tri Diên, ánh mắt bất kham lướt qua tia khinh miệt, sau đó cậu ta kéo cái ghế bên cạnh ra, “Nếu muốn mời rượu, cô chắc chắn tửu lượng của mình ổn đấy chứ?”
Hai mắt Ôn Tri Diên lập tức sáng rực lên, “Anh Diêm, em không uống được nhiều, hôm nay sức khỏe em không tốt, nhưng có thể uống cùng anh hai ly.”
Anh nói: Nếu muốn tìm chân tướng thì đừng phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt.
“Anh Tư, em...”
“Tiểu Thất à!”
Nghiên Thời Thất đang định lên tiếng giải thích thì có tiếng gọi vang lên từ vườn cây xanh.
Cô và anh cùng quay lại, nhìn thấy Ôn Nhĩ Hoa và Đoan Mộc Lam Nhã sóng vai bước tới. Trên đường đi dì Hoa còn trêu chọc: “Lam Nhã, em xem đôi vợ chồng son kia tình cảm biết bao.”