LÉN KẾT NGHĨA! Đến tận lúc này, khi nghe Ôn Tĩnh Hoằng nói rõ nguyên nhân, Nghiên Quân và bà Liên mới hiểu bản thân mình sơ hở ở đâu.
Bà Liên vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế nhưng khi đối mặt với người nhà họ Ôn đứng đầy phòng thì lại lộ vẻ khẩn trương luống cuống ra mặt.
Bà ta vô thức liếc Nghiên Quân ngồi bên cạnh mình, chờ ông ta trả lời.
Nghiên Quân thở dài, liếc nhìn vẻ chột dạ của bà Liên, trong đáy mắt có tia châm chọc.
Nhưng nói gì ông ta cũng là người trên thương trường, nhiều năm lăn lộn trong xã hội như vậy đương nhiên không phải là chú cừu non.
Ông ta cầm chén trà lên, bình tĩnh nhấp một ngụm rồi mới nhìn Ôn Tĩnh Hoằng đối diện, nghiêm nghị nói, “Thì ra là như vậy. Vừa rồi ông Ôn cưỡng ép đưa vợ chồng tôi đến đây, còn để quản gia quản thúc hành động của chúng tôi chỉ vì hôm đó chúng tôi lén đến bệnh viện thăm Diên Diên thôi à?”
Từ lúc đầu, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật vẫn luôn nhìn mọi người trong sảnh bằng ánh mắt thâm ý, tựa như một đôi tình nhân bàng quan với tất cả, chỉ nhìn mọi người tự do phát huy.
Tần Bách Duật dựa người vào lưng ghế, vừa cao ngạo vừa có phần lười biếng. Anh nắm tay Nghiên Thời Thất đặt lên đầu gối mình, vuốt ve làn da của cô, ánh mắt sâu xa như đang rất suy tư.
Tay Nghiên Thời Thất bị anh nắm, thỉnh thoảng còn gãi gãi vào lòng bàn tay anh. Hai người cứ vô tư thân mật, bình thản như thể mọi chuyện đều trong dự tính của bọn họ vậy.
Nghiên Quân nói xong còn lắc đầu bật cười, ra vẻ ảo não, bất đắc dĩ nhìn sang Liên Bích Tú: “Bà còn định giấu nữa à?”
Liên Bích Tú vốn không nghĩ gì cả, nghe Nghiên Quân nói một câu mập mờ như vậy thì luống cuống, nhỏ giọng cảnh cáo: “Ông Nghiên, ông đang nói cái gì thế hả?”
Ôn Tĩnh Hoằng híp mắt nhìn hai vợ chồng họ tung hứng, cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Ôn Tri Diên.
Cô con gái được ông ôm trong vòng bàn tay mà yêu thương này, hình như cũng có vẻ thấp thỏm.
Ôn Sùng Lễ không nói gì, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt chỉ hai người hiểu với bác Lệ.
Đoan Mộc Lam Nhã trầm tĩnh hơn nửa ngày mới đè nén suy nghĩ kì lạ trong lòng mình xuống. Bà mím môi, đặt hai tay lên đầu gối, cất giọng nói cao quý tao nhã: “Ông Nghiên nói vậy là có ý gì?”
Nghiên Quân nhìn xoáy vào Liên Bích Tú, khẽ thở dài một tiếng, “Nếu nhà họ Ôn đã nghi ngờ, chúng ta cũng không cần phải giấu giếm nữa. Thật ra, vợ tôi và Diên Diên lần đầu gặp nhau ở Lệ Thành đã cảm thấy rất thân thiết. Hai người bọn họ lén kết nghĩa với nhau. Việc này nói ra cũng xấu hổ, bà ấy thật sự rất yêu quý Diên Diên, bởi vì con bé rất khôn khéo ngoan ngoãn, hơn nữa diện mạo cũng rất xinh xắn. Sau đó bà ấy nghe nói con bé phải nhập viện thì rất lo lắng. Tôi nghe bà ấy lải nhải phát phiền nên mới dẫn bà ấy qua bệnh viện lén thăm con bé. Ban đầu không muốn bị mọi người phát hiện ra, cũng ngại vì Diên Diên khó ăn khó nói với nhà họ Ôn, cho nên mới trốn đi. Dù sao bọn họ lén lút kết nghĩa với nhau, chúng tôi cũng e ngại nhà họ Ôn không chấp nhận người nghèo như nhà chúng tôi, cũng không muốn làm con bé khó xử. Nếu vì lí do này khiến hai nhà hiểu lầm thì đúng là lỗi của chúng tôi, Nghiên Quân xin phép gửi các vị một câu xin lỗi!”
Từng câu từng chữ đều rõ ràng hợp lí! Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Bà Liên cũng không hoảng loạn nữa, không ngừng gật đầu, “Đúng đúng, chúng tôi lo Diên Diên khó xử nên mới không dám nói thẳng với nhà họ Ôn các vị.”
Nghiên Thời Thất suýt thì vỗ tay tán thưởng.
Lời giải thích này trơn tru làm sao, thậm chí cô còn thấy vẻ mặt của Ôn Tĩnh Hoằng hơi hòa hoãn lại.
Kết nghĩa?
Nghiên Thời Thất liếc nhìn Ôn Tri Diên đang cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện, mà lời của ông Nghiên đã hoàn toàn giải vây cho cô ta rồi.