CUỘC ĐỜI TÔI CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI EM GÁI LÀ NGHIÊN THỜI THẤT! Ôn Tri Diên run như cầy sấy. Cô ta có chuẩn bị đầy đủ cỡ nào cũng không ngờ được Ôn Tranh còn sống.
Rõ ràng là...
Ôn Sùng Lễ đã hơn bảy mươi, nhưng vẫn khôn khéo từng trải. Ông cụ mơ hồ đoán ra mọi chuyện, lúc này nghe Ôn Tranh nói xong liền nhìn sang Ôn Tri Diên, “Tiểu Diên, đi đến cạnh chị cháu đi.”
Từ lúc Ôn Tranh vào, bà Liên và ông Nghiên Quân vẫn luôn im lặng không nói không rằng, sắc mặt của họ đều hoang mang thấp thỏm, vẻ bình tĩnh cây ngay không sợ chết đứng vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết.
Ôn Tri Diên chống hai tay xuống đất, muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn, lại ngã xuống.
Trang Nhân không nỡ, bà ta đứng dậy định tiến lên đỡ thì nghe tiếng Ôn Tranh vừa uống nước nhuận giọng xong nói: “Thím Hai vẫn luôn thương yêu em ấy như vậy nhỉ, ba mẹ còn chưa làm gì mà thím đã gấp thế rồi?”
Chỉ một câu nói mà khiến cho Trang Nhân lúng túng dừng lại, muốn tiến cũng không được, muốn lùi cũng không xong.
“Em gái ngoan, còn không mau đến đây? Hay là giờ em muốn chị chết thêm lần nữa, sau đó em lại diễn vở chị em thâm tình, nhớ nhung chị khôn nguôi?”
Ôn Tranh không hề thương tiếc Ôn Tri Diên.
Cô vừa nói xong, Lôi Duệ Tu ngồi cạnh vỗ vỗ lưng cô, nét mặt bất mãn, “Nói linh tinh!”
Nghiên Thời Thất cũng ở bên kia gật đầu theo, “Đúng, đừng nói linh tinh!”
Ôn Tranh yếu ớt dở khóc dở cười, “...”
Mất chút thời gian Ôn Tri Diên mới dùng cả tay cả chân bò dậy được.
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy công chúa, lúc đứng dậy trên đầu gối hiện rõ vết đỏ. Có lẽ là do lúc quỳ xuống dùng sức mạnh quá, cô ta loạng choạng một lát mới đứng vững được.
Cô ta bước từng bước tới trước mặt Ôn Tranh, làm trò trước mặt mọi người quệt nước mắt, nở một nụ cười, “Chị, chị thật sự không chết, tốt quá rồi, em...”
“Bốp...” Ôn Tranh giật lấy tập tài liệu Lôi Duệ Tu cầm theo, đập mạnh vào mặt Ôn Tri Diên.
Ôn Tri Diên bị đập đến xây xẩm mặt mày.
“Diên Diên...”
“Tranh Tranh…”
Hai giọng nói đồng thời vang lên từ Ôn Tĩnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã.
Rốt cuộc thì Ôn Tri Diên vẫn là đứa nhỏ cả nhà họ Ôn yêu thương nâng niu bao lâu nay, bây giờ Ôn Tranh làm như vậy thì mọi người vẫn che chở Ôn Tri Diên trước.
Thấy vậy, gương mặt Nghiên Thời Thất lạnh đi.
Cô thương Ôn Tranh, chị ấy không đáng bị như vậy. Chẳng trách chị thà phiêu bạt suốt năm năm cũng không chịu quay về cái nhà này.
Rốt cuộc thì người nhà họ Ôn quá dễ bị che mắt hay lớp ngụy trang của Ôn Tri Diên quá hoàn mĩ đây?
Tình huống này khiến người ta cảm thấy thật nực cười. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Ôn Tranh đập tập văn kiện lên mặt người kia xong lập tức nhíu chặt mày, cử động mạnh, đụng tới miệng vết thương rồi.
Rất đau, nhưng lại càng nhói lòng hơn, là tiếng gọi của ba mẹ.
Cô rủ mắt, hít thở thật sâu cố nén lại cảm giác bỏng rát từ vết thương.
Má trái của Ôn Tri Diên bị cạnh của tập tài liệu cắt bị thương, một vết rạch đỏ tươi xuất hiện trước mắt mọi người, tập tài liệu cũng trượt từ trên người Ôn Tri Diên rơi xuống đất.
Cô ta không nói gì, ánh mắt dính chặt vào một mảnh giấy lộ ra trên đất. Đó là một tờ chi phiếu nhận tiền, kí tên: Nghiên Thời Dương.
Đợi cho cơn đau dịu đi nhiều rồi, Ôn Tranh mới lại ngước mắt nhìn Ôn Tĩnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã, chậm chạp nhả từng chữ: “Ba mẹ gấp gì chứ. Chẳng qua dùng tài liệu đập cô ta một cái thôi, cũng không chết người, có cần đau lòng đến thế không?”
“Tranh Tranh, mẹ...”
Đoan Mộc Lam Nhã bối rối nói, thấy ánh mắt đầy xa cách của Ôn Tranh, bà không khỏi nhìn sang chỗ khác, đồng thời không kìm được mà rơi lệ.
Ôn Tranh thấp giọng cười cay đắng. Cô chống tay ghế, nắm lấy tay Nghiên Thời Thất ngồi cạnh mình, “Tôi chưa bao giờ có đứa em gái tâm địa rắn rết như Ôn Tri Diên. Cuộc đời này, Ôn Tranh tôi chỉ có một người em gái là Nghiên Thời Thất.”