Người Dấu Yêu Ơi

Chương 492



CÔ ẤY CÓ QUAN HỆ THẾ NÀO VỚI NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ?
Nghiên Thời Thất ngước mắt lên, lập tức chạm vào đôi mắt thâm tình như biển cả của Tần Bách Duật. Cô hít mũi, nghẹn ngào nói, “Nếu như em muốn Ôn Tri Diên và nhà họ Trang phải trả lại gấp mười lần thì sao?”

“Mười lần à?” Tần Bách Duật cong môi khẽ cười, hôn lên môi cô, rồi mới kề sát bên tai cô, dịu dàng nói, “Quá nhẹ.”

Dù trong lòng biết rõ anh đang vỗ về mình nhưng Nghiên Thời Thất vẫn không kiềm chế được, nhếch khóe môi lên.

Đúng vậy, mười lần là quá nhẹ!

***

Một tiếng sau, ánh đèn trước cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Ôn Tranh được đẩy ra ngoài, Lôi Duệ Tu vẫn luôn đứng ngoài cửa là người tiến lên đầu tiên.

Bác sĩ phẫu thuật chính kéo khẩu trang xuống, nhìn lướt qua những người khác rồi sau đó mới nói với Lôi Duệ Tu, “Bệnh nhân không sao, vết thương bị rách ở sau lưng đã khâu lại lần nữa. Vết thương đâm qua eo thì khá phức tạp nhưng không tổn thương tới nội tạng, cũng xem là vô cùng may mắn. Còn phổi bị ứ nước đã được xử lí để hút nước ra, chỉ cần điều trị tốt thì sẽ không phải là vấn đề lớn.”

Hai bàn tay Lôi Duệ Tu chắp sau lưng đang siết chặt thành nắm đấm từ từ thả lỏng, giọng nói anh vô cùng bình thản, “Làm phiền bác sĩ rồi.”

Bác sĩ phẫu thuật chính duỗi tay vân vê khẩu trang, cười trêu chọc, “Phiền toái thì không tính, nợ tôi một ân huệ là được!”

Có thể nhìn ra được bọn họ quen nhau.

Bác sĩ phẫu thuật chính trò chuyện mấy câu với Lôi Duệ Tu, Ôn Tranh cũng được đẩy ra ngoài.

Sau đó, Nghiên Thời Thất mới biết bệnh viện tư nhân này là của nhà họ Lôi ở Nam Hải.

***

Trong phòng chăm sóc VIP đặc biệt, Ôn Tranh còn chưa tỉnh lại. Hai mắt cô nhắm nghiền, màu môi nhợt nhạt, hơi thở rất yếu ớt khiến người ta vừa nhìn đã đau nhói lòng.

Nghiên Thời Thất ngồi trước giường bệnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Ôn Tranh. Cô không nhìn vết thương của chị ấy, sợ mình không chịu đựng được sẽ vọt tới nhà họ Ôn mắng chửi Ôn Tri Diên.

Cùng tuổi với nhau nhưng cô không sao hiểu được, rốt cuộc là lòng dạ phải ác độc tới nhường nào mới có thể ra tay độc ác với chị gái của mình như vậy.

Cho dù không phải là ruột thịt thì cũng từng sống với nhau gần hai mươi năm dưới một mái nhà.

Hóa ra lòng người thật sự có thể thối nát độc địa đến như vậy.

Trong phòng bệnh, Tần Bách Noãn đứng sau lưng Nghiên Thời Thất. Ánh mắt chị vẫn luôn quan sát Ôn Tranh đang nằm trên giường bệnh rồi thỉnh thoảng lại nhìn về phía Nghiên Thời Thất.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Khi chị và Lãnh Dịch Trì ở bên nhau, Ôn Tranh đã qua đời, là cô gái vẫn sống trong kí ức của mọi người.

Hôm nay cô bé ấy còn sống, thậm chí còn giống Tiểu Thất như đúc. Tuy chị không hiểu rõ được những uẩn khúc phức tạp trong chuyện này, nhưng chị biết nhà họ Ôn sẽ không bình yên như ngày xưa nữa.

Bên ngoài phòng bệnh, Lãnh Dịch Trì và Lãnh Dịch Diêm đứng bên cạnh ô cửa sổ thủy tinh.

Anh đưa mắt nhìn gương mặt tiều tụy của Lãnh Dịch Diêm, lại nhìn thấy tay cậu ta rõ ràng đã nắm lên chốt cửa rồi mà vẫn không mở ra. Anh khẽ thở dài, giọng điệu khuyên nhủ: “Chú đứng ở nơi này cũng chẳng ích lợi gì, có lẽ tối nay em ấy vẫn chưa tỉnh lại được đâu. Nếu không thì vào xem thử, hoặc là...”

“Anh, cô ấy có quan hệ gì với người đàn ông đó vậy?”

Giọng nói của Lãnh Dịch Diêm khàn khàn giống như dây đàn bị gỉ sét. Cậu ta nhẫn nhịn đến cực độ nhưng vẫn không thể buông bỏ chấp niệm trong lòng.

Câu hỏi này khiến Lãnh Dịch Trì sững sờ. Bởi vì đến tận bây giờ anh cũng không hiểu tường tận quan hệ giữa Duệ Tu và Ôn Tranh.

Lãnh Dịch Trì không trả lời mà đi tới bên cạnh cửa sổ, cặp mắt sâu thẳm nhìn một góc công viên bên ngoài.

Dưới ánh đèn vàng sáng tỏ nơi đó, có hai bóng người đứng lặng dưới bóng cây loang lổ.

Là Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật.

Lãnh Dịch Trì trầm mặc mấy giây, “Đợi Duệ Tu trở về, anh sẽ hỏi thử xem.”

Lời này đúng là tự lừa mình dối người.

Lãnh Dịch Diêm không ngốc, mà mỗi một người đang có mặt ở đây đều không ngốc.

Ngay từ giây phút đầu tiên người đàn ông cao lớn đó bế Ôn Tranh xuất hiện thì bọn họ cũng đã phát hiện, anh ta rõ ràng có ham muốn chiếm hữu không thể nghi ngờ với Ôn Tranh…