Người Dấu Yêu Ơi

Chương 494



TIỂU HOA NHÀ ÔNG MỚI LÀ NGƯỜI SÁNG SUỐT NHẤT!
Trong suốt thời gian này, Lãnh Dịch Diêm vẫn luôn ngồi bên cạnh Ôn Tranh. Cậu ta không dám cử động quá mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô, rồi thì thầm kể lại những chuyện vui vẻ khi họ còn bé.

Kể từ những chuyện cách đây rất lâu, khi bắt đầu có kí ức, cho đến những chuyện trong năm năm mất cô, cậu ta đã sống như thế nào.

Động tác của cậu ta rất dè dặt, giọng nói chốc chốc lại run rẩy, ngồi trước giường bệnh nhìn cô gái mà mình đã thầm yêu rất nhiều năm, mong đợi cô ấy mở mắt ra, cho mình một lời đáp quen thuộc.

Nhưng cậu ta lại rất sợ. Có lẽ sau khi trở về, Ôn Tranh sẽ không cùng cậu ta tạo ra những hồi ức chỉ thuộc về hai người họ nữa.

Nghiên Thời Thất đứng ở bên cạnh thấy ánh sáng trong mắt Lãnh Dịch Diêm, giọng nói ôn tồn thủ thỉ trò chuyện mà không đành lòng quấy rầy, bèn xoay người kéo Tần Bách Noãn rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi Ôn Tranh chưa tỉnh lại thì không ai biết được sự lựa chọn của cô.

Với Lãnh Dịch Diêm mà nói, Ôn Tranh là bạn thanh mai trúc mã.

Với Lôi Duệ Tu mà nói, Ôn Tranh chính là cô chủ tương lai của nhà họ Lôi ở Nam Hải.

Tình cảm nhiều vướng mắc như vậy đã định trước sẽ có một người phải thất vọng rút lui.

Nhưng trong lòng Nghiên Thời Thất, dù thế nào, cô sẽ vẫn luôn tôn trọng quyết định của Ôn Tranh.

Đêm đã khuya, bầu trời âm u như nhuốm mực.

Không ai trong bọn họ rời đi, mọi người đều đang chờ Ôn Tranh tỉnh lại.

Đêm hôm nay, Lôi Duệ Tu đặt hai phòng VIP đặc biệt ở bên cạnh cho tất cả mọi người nghỉ ngơi và chờ đợi.

***

Một đêm không yên tĩnh trải dài từ bệnh viện Hối Nhân đến nhà họ Ôn ở Đế Kinh.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Trong tứ hợp viện, sau khi tất cả mọi người đã rời đi thì cũng đã sắp chín giờ. Ôn Sùng Lễ vẫn luôn ngồi im lặng ở phòng sau, trong đôi mắt vốn luôn sáng quắc giờ cũng u ám không chút tinh thần.

Ôn Tĩnh Nho và Trang Nhân bị đuổi ra khỏi nhà tổ nhà họ Ôn, ông Nghiên và bà Liên được xếp vào ở trong căn phòng phía Tây của nhà họ.

Vào giờ phút này, bác Lệ lấy một bàn cờ từ trên chiếc kệ cổ, quay lại đặt trên chiếc bàn vuông, trêu chọc Ôn Sùng Lễ, “Thôi nào, nhân lúc tâm trạng ông không được tốt để tôi sát phạt ông mấy ván đi.”

Ôn Sùng Lễ tì hai tay lên tay vịn ghế, nghiêm túc nhìn bác Lệ rồi bật cười, “Cái ông này, đến nước này rồi mà còn không quên nói móc tôi.”

“Ông Ôn à.” Động tác cầm quân cờ của bác Lệ khẽ khựng lại, rồi đặt nó xuống một ô vuông chữ thập trên bàn cờ, “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Theo tôi thấy thì mấy năm gần đây nhà họ Ôn của ông trông thì yên ả nhưng thật sự đã sớm có ung nhọt rồi.”

Ôn Sùng Lễ xoay người, nhặt một quân cờ trắng từ trong hộp lên, nhìn chằm chằm bác Lệ nói, “Ý ông là sao?”

Bác Lệ thấy động tác nắm cờ của Ôn Sùng Lễ thì lắc đầu cười, trong mắt chất chứa đủ loại cay đắng của nhân tình thế thái, “Nhà các ông quá đè nặng học thức, quá xem trọng lễ nghi, cuối cùng lại quên phải giáo dục nhân cách thế nào.”

Bốn chữ “giáo dục nhân cách” này đập vào tai Ôn Sùng Lễ khiến đầu ngón tay ông run lên, quân cờ rơi xuống bàn cờ, phát ra tiếng cạch chói tai.

Bác Lệ quan sát sắc mặt của ông, thấy ánh mắt ông thoáng mờ đi thì khẽ thở dài, “Vợ chồng thằng Cả nhà ông vừa rồi nhất định đã làm con bé Tranh và Nghiên Thời Thất đó đau lòng rồi. Mấy năm nay, nhà họ Ôn các ông luôn yêu thương, cưng chiều con bé Tri Diên quá mức.

Là do con bé thi đậu trường đại học? Là do con bé đạt được mấy thành tích trong thi đua? Hay là, con cháu xuất sắc là biểu tưởng cho sự hưng thịnh của gia tộc ông? Ông Ôn à, từ trước tới nay các ông giữ một chén nước, nhưng vẫn chưa từng cầm đến cái bình.

Năm năm trước, con bé Tranh gặp tai nạn nhưng tới bây giờ mới chịu xuất hiện. Vụ tai nạn xe năm đó có rất nhiều điểm kì lạ, con bé có thể sống sót thì chắc chắn cũng là thoát chết trong gang tấc. Nhưng ông nhìn vợ chồng thằng Cả nhà ông đi, chuyện đã đến nước này mà còn bênh vực con bé Tri Diên, làm cho người ta thất vọng đau khổ biết bao nhiêu.

Con bé Tranh không có mặt nào nổi trội, nhưng con cháu nhà mình dù không xuất sắc cũng không thể thiên vị quá mức như thế được.

Thế nhưng tôi chỉ là người ngoài, cũng không ngờ tối nay lại chứng kiến phải cảnh này. Không nói chuyện khác, chỉ có Tiểu Hoa nhà ông là người sáng suốt nhất thôi.”

Ôn Sùng Lễ tựa như một cành cây khô, ngón tay đầy nếp nhăn vẫn còn sững lại trên bàn cờ, nhưng bên tai vang vẳng lời khuyên nhủ chân tình từ ông bạn già đã thân quen hơn nửa đời người này.

Có lẽ đã đến lúc ông nên ra mặt quét sạch mối mọt trong nhà họ Ôn rồi...