Bệnh tình của Ôn Tranh chắc chắn không thể bình phục trong vòng vài ba ngày. Thay vì để Dịch Diêm âu sầu ở đây, chi bằng đưa cậu ta về nhà tâm sự cho thấu đáo, nhân tiện tìm hiểu rõ suy nghĩ thật sự trong lòng cậu ta.
Lúc này, Lãnh Dịch Diêm nghe anh trai nói thì hơi chần chừ, dường như không muốn rời đi.
Đang lưỡng lự thì liếc mắt trông thấy Lôi Duệ Tu từ bàn y tá quay về, cậu ta mím chặt môi, lạnh lùng gật đầu, sau đó đi về phía thang máy trước.
Trên đường đi, đối mặt với Lôi Duệ Tu, cậu ta chỉ liếc một cái rồi cụp mắt lướt qua người anh.
Lãnh Dịch Trì nhìn bóng lưng quật cường của Dịch Diêm mà bất lực lắc đầu thở dài. Anh lại nhìn về phía vợ chồng Nghiêm Thời Thất, lên tiếng đề nghị, “Hay là hai em cũng cùng về đi, Duệ Tu chắc chắn sẽ luôn ở lại đây, hai đứa về nghỉ ngơi xong rồi quay lại cũng không muộn. Phía nhà họ Ôn vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ, đừng để bản thân chịu đựng quá sức.”
Nghiên Thời Thật gật đầu đáp, “Anh rể yên tâm.”
“Vậy anh chị đi trước!”
Lãnh Dịch Trì chào Lôi Duệ Tu đang rảo bước về rồi cũng rời bệnh viện Hối Nhân trước.
***
Gần tám giờ sáng hôm đó, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cũng rời bệnh viện.