Anh khẽ nhướng mày, trái tim như bị móng vuốt nho nhỏ liên tục cào cấu vì dáng vẻ vô tư hồn nhiên kia của cô.
“Em cười gì thế?”
Tần Bách Duật đang nói thì phục vụ bê món lẩu cay miền nam Tứ Xuyên tới. Hơi nóng cay nồng tỏa ra kích thích cơn thèm ăn của mọi người.
Nghiên Thời Thất hơi hếch chiếc cằm xinh đẹp lên, chu môi về phía lẩu cay, “Em đang ăn theo chế độ, không ăn cay được.”
“Không sao, cứ để đó!”
Hiển nhiên là Tần Bách Duật cũng không định ăn!
Đáy mắt của Nghiên Thời Thất hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô bỗng nhận ra rằng, anh cố ý chọn phần lẩu cay này chỉ vì muốn thoải mãn trò đùa ngang bướng lúc trước của cô mà thôi.
Người đàn ông này!
Nghiên Thời Thất cười mỉm, đôi mắt long lanh rực rỡ như chứa đựng cả dải ngân hà, bàn tay nhỏ bé với vào trong túi, lấy di động ra. Sau khi tiếng tanh tách vang lên, cô mở WeChat, tìm được avatar của ai đó rồi gửi thẳng ảnh chụp màn hình cho đối phương.
Làm xong mọi chuyện, Nghiên Thời Thất cũng lập tức nhìn anh chăm chú, nụ cười trên mặt hiện lên nét lém lỉnh, “Tổng Giám đốc Tần à, di động của anh kêu kìa!”
Đôi mắt sâu thẳm của anh đờ ra trong phút chốc, sau đó anh mới mở WeChat ra, bấm vào ảnh chụp màn hình kia. Anh đọc lướt qua nội dung bên trong, uất ức dồn nén trên gương mặt và khói mù trong tim như được gió ấm thổi tan, sau khi bay hết chỉ để lại một dòng nước ấm áp quanh co uốn lượn.
Lúc anh giương mắt lên thì cô gái ngồi đối diện cách một chiếc bàn đang nghiêng người, nghiêng đầu nói rằng: “Tống Kỳ Ngự, thầy hướng dẫn của lớp Nghiên Thời Dương, vừa mới liên lạc với em để bàn luận về việc cùng nhau giải quyết chuyện phiền phức của Nghiên Thời Dương.”
“Ừ, em không cần giải thích!”
Tần Bách Duật đặt di động xuống, giọng điệu vẫn bình thản như cũ. Nhưng hàng lông mày giãn ra và đường nét bao phủ ánh sáng ôn hòa chứng tỏ tâm tình anh đã thay đổi rõ ràng.
Nghiên Thời Thất thấy anh lạnh lùng như vậy thì không nhịn được mà thầm thì, “Không vui thì cứ hỏi thẳng em, sao phải chạy ra ngoài hút thuốc giải sầu chứ!”
Cô vừa dứt lời thì đáy mắt của anh thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, “Em ngửi thấy à?”
Nét mặt của anh bình thản, không hề có vẻ xấu hổ và lúng túng vì bị đoán trúng tâm sự.
Sự điềm tĩnh và sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành được anh thể hiện vô cùng tinh tế.
Vì thái độ thản nhiên và cao ngạo của anh mà trái tim Nghiên Thời Thất rung động, vang vọng từng vòng, từng lớp chung quanh.
Cô hơi đứng dậy, ngón trỏ lướt qua chiếc bàn thăm dò trước mặt anh, sau đó nhẹ nhàng búng một cái lên cổ áo sơ mi, “Không ngửi được, là tàn thuốc rơi lên áo sơ mi!”
Phủi tàn thuốc xong, cô đang định rút tay về thì bỗng nhiên bị lòng bàn tay rộng lớn, ấm áp của anh ôm gọn. Ánh mắt sâu thẳm của anh chăm chú đến mức bỏng người, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, “Sau này sẽ không như vậy!”
Đôi môi mỏng đỏ mềm mại thấm đẫm hơi lạnh mát mẻ của anh in dấu ấn thành kính lên mu bàn tay Nghiên Thời Thất.
Anh nói, sau này sẽ không như vậy.
Trong lòng Nghiên Thời Thất hiểu rõ, anh đang nói với cô rằng, sau này anh sẽ không kìm nén tâm sự rồi nghi ngờ cô nữa.
Không cần nhiều lời, cô có thể hiểu rõ ràng ý tứ sâu xa mà anh muốn gửi gắm.
Đôi mắt của Nghiên Thời Thất rực rỡ như ánh sao, hai gò má ửng đỏ. Trong lần thổ lộ tình cảm sâu sắc này của anh, cô bất giác siết chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay nghịch ngợm gãi gãi lòng bàn tay anh, “Anh mau buông ra nào, em muốn ăn cơm!”
Ngồi xuống lần nữa, sự mập mờ động lòng người bao phủ xung quanh hai người sau khi đã gỡ bỏ được khúc mắc.
***
Trên đường về, Tần Bách Duật lái xe, tay phải thì nắm khư khư lấy tay trái của Nghiên Thời Thất. Nguồn : we btruy en onlin ez.com Buồng xe vang vọng bài hát “Bressanone” thư giãn êm tai, Nghiên Thời Thất ngồi ở ghế phụ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng lại nhìn chăm chú vào bóng dáng anh phản chiếu trên cửa sổ xe.
Đôi môi hiện lên nụ cười ấm áp không thể che giấu, cô nhẹ nhàng rút bàn tay trái đang bị anh cầm chặt ra, “Tổng Giám đốc Tần, chú cảnh sát nói lái xe như vậy không an toàn!”
Cô vừa dứt lời thì ánh mắt tràn ngập dịu dàng của anh đã phóng tới, “Thế thì lái chậm một chút vậy.”
Tốc độ xe chậm lại.
Anh ôm gọn lấy bàn tay mảnh khảnh, trắng mềm của cô. Chỉ trong tích tắc, khớp xương chậm rãi dãn ra, đốt ngón tay mang theo hơi ấm nồng nàn xuyên qua kẽ hở trong bàn của cô, cùng cô đan chặt mười ngón.