CẬU CHO RẰNG TÔI CHỈ CÓ THỂ CÓ CÔ TA? Ôn Tranh thất thần nhìn cánh cửa vài giây, còn Lãnh Dịch Diêm thì ngồi ngay ngắn trên ghế xô pha nhìn cô chằm chằm.
Năm năm đã trôi qua, suy cho cùng đã có rất nhiều chuyện thay đổi.
Trong quá khứ, cậu ta chưa từng thấy vẻ phiền muộn như thế này trên gương mặt của cô.
Đúng vậy, cô buồn vì người đàn ông kia.
Lãnh Dịch Diêm hít một hơi thật sâu, rủ mắt xuống để che đi nỗi đau khi chứng kiến cảnh này.
Cậu ta vẫn ăn mặc như trước đây, như một thói quen khắc sâu vào xương cốt, áo da, quần dài, bốt đen, để lộ vẻ bất cần ngỗ ngược.
Khoảng lặng trong phòng bệnh kéo dài hơi lâu, Lãnh Dịch Diêm ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn giấu tâm sự của mình đi, nói: “Tôi vừa nghe nói hôm nay mấy người ngả bài với nhà họ Ôn?”
Đúng là cậu ta nghe được chuyện này mới vội vã tới bệnh viện. Mà cũng vì thế nên cậu ta mới sốt ruột đẩy thẳng cửa vào.
Hai ngày qua, cậu ta không bước chân vào phòng bệnh, nhưng ngày nào cũng tới dưới bệnh viện nhìn lên phòng cô đang nằm. Không phải là cậu ta không muốn thấy cô, mà là cậu ta không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với cô.
Con người ta, một khi đã bị tình yêu trói buộc, thì kể cả gặp mặt cũng phải dè dặt cẩn thận, không dám thể hiện quá mức.
Ôn Tranh dời ánh mắt từ trên cửa sổ kính phòng bệnh, rồi nhìn về phía Lãnh Dịch Diêm bằng ánh mắt sâu xa, cười khẽ nói: “Mới đây mà đã nghe nói rồi à, tôi còn tưởng nhà họ Ôn sẽ giấu giếm thêm một thời gian nữa cơ đấy.”
Lãnh Dịch Diêm khẽ mím cặp môi mỏng, hai chân bắt tréo, tầm mắt dừng trên mũi giày của mình, “Cậu tính sao? Dẫn Nghiên Thời Thất trở về nhà họ Ôn à?”
“Không về, hai ngày nữa bọn tôi đi Lệ Thành.”
Ôn Tranh trả lời rất dứt khoát, không chút do dự.
Lãnh Dịch Diêm nghe thấy những lời này của cô thì mũi giày đang nhếch lên khẽ khựng lại. Cậu ta nhìn về phía Ôn Tranh, không kiềm được nhíu mày, “Đi Lệ Thành làm gì? Chẳng phải Ôn Tri Diên đã bị cặp vợ chồng kia dẫn đi rồi sao? Nhà cậu ở Đế Kinh, cách Lệ Thành xa như vậy, sao cậu sống quen được?”
Cậu ta biết hết tất cả, cũng chính vì biết nên mới muốn tìm hiểu.
Ở Đế Kinh, cậu ta có thể từ từ khôi phục lại sự hòa hợp và thói quen của hai người. Nhưng nếu cô đi Lệ Thành rồi, non sông cách trở, cậu ta biết phải làm sao đây? Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Nhà họ Lãnh sẽ không cho phép cậu ta làm theo ý mình, càng sẽ không đồng ý cho cậu ta định cư ở Lệ Thành.
Lúc này, cảm xúc của Lãnh Dịch Diêm đã dao động. Cậu ta muốn tỏ ra bình tĩnh. Nhưng đối mặt với chuyện sắp phải cách xa muôn sông nghìn núi với cô một lần nữa, cậu ta liền không thể bình tĩnh nổi.
Ôn Tranh ngồi khoanh chân trên giường, hai tay vẫn nắm góc chăn. Cô lặng lẽ nhìn dáng vẻ đầy phản đối của Lãnh Dịch Diêm, trầm ngâm vài giây rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nơi có Nghiên Thời Thất mới là nhà của tôi. Nếu cậu tới đây để khuyên nhủ tôi thì không cần đâu. Ngay cả người nhà họ Ôn cũng không giữ được tôi, nên cậu đừng khuyên tôi nữa. Có điều, tôi nghe ý của bác Cả và mọi người, có lẽ hôn ước giữa hai nhà Ôn Lãnh sẽ có thay đổi, nếu cậu có ý gì đó thì vẫn nên tính toán sớm đi.”
Đây là một câu nhắc nhở, cũng là suy nghĩ thật trong lòng Ôn Tranh.
Dù sao Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên cũng có hôn ước, tuy rằng nhà họ Ôn có ý định hủy bỏ, nhưng còn phải xem ý của nhà họ Lãnh nữa mới được.
Ôn Tranh không phải là loại con gái quen để ý chuyện tình cảm nam nữ. Bởi vậy, độ nhạy cảm của cô trong việc này gần như bằng không.
Cô thậm chí chưa từng nghĩ rằng nhiều năm trôi qua, trái tim Lãnh Dịch Diêm vẫn luôn hướng về phía cô.
Lúc này cô nhắc nhở như vậy, là xuất phát từ lòng chân thành giữa bạn bè với nhau.
Nghe đến đây, Lãnh Dịch Diêm nhìn cô không chớp mắt, trong mắt có hơi nước, cười chua chát, “Cậu cảm thấy tôi thích Ôn Tri Diên, hay cho rằng tôi chỉ có thể có cô ta?”