LĂNG TỬ HOAN RẤT ẤM ỨC! Hôm sau, Nghiên Thời Thất và những người khác lên đường trở về Lệ Thành từ tám giờ sáng.
Chỉ trong vòng nửa tháng, những chuyện xảy ra ở Đế Kinh giống như dấu mực đậm khắc lên trái tim của mỗi người, tạo nên một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Trên máy bay tư nhân, Nghiên Thời Thất cẩn thận chăm sóc cho Ôn Tranh, xem Ôn Tranh như một con búp bê dễ vỡ.
Bác sĩ tư nhân Lâm Dục của nhà họ Tần cũng ở trên máy bay. Đáp ứng yêu cầu của Nghiên Thời Thất, thỉnh thoảng anh ta đến kiểm tra vết thương và nhiệt độ cơ thể của Ôn Tranh.
Những bi kịch ở nhà họ Ôn dường như đang dần cách xa hai chị em cô.
Máy bay bay dần lên cao, Nghiên Thời Thất ngắm nhìn Đế Kinh bên ngoài cửa sổ. Bây giờ cô đã có người yêu, có chị gái, nếu cứ yên ổn như vậy cho đến già, cũng sẽ là một trải nghiệm khác.
Cô khá nôn nóng muốn về nhà, muốn trở lại nơi quen thuộc, muốn giới thiệu Ôn Tranh cho tất cả mọi người xung quanh biết đây là chị của cô, chị ấy tên là Ôn Tranh.
***
Buổi trưa, máy bay hạ cánh, Mục Nghi dẫn đầu nhóm vệ sĩ đỗ xe đợi bên ngoài sân bay.
Lên xe, Nghiên Thời Thất vùi vào lòng Tần Bách Duật, hít mùi hương quen thuộc quanh mình, rồi chợt nói: “Anh Tư, em định đón Ôn Tranh về nhà chúng ta ở, có được không? Chị ấy mới vừa tới Lệ Thành, chưa quen với cuộc sống ở đây, em muốn để chị ấy ở cùng với em.”
Tần Bách Duật chậm rãi mở đôi mắt vốn đang khép hờ, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đôi môi mỏng cong lên cười, trầm ấm nói: “E là không được rồi.”
Nghiên Thời Thất giật mình, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu, “Tại sao vậy?”
Cô không bao giờ nghĩ anh hẹp hòi. Chẳng lẽ là có nguyên nhân gì khác?
Tần Bách Duật nghiêng đầu nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, trượt ngón tay cái vuốt ve má cô, cặp mắt sâu thẳm hiện lên ý cười, “E là Lôi Duệ Tu sẽ không đồng ý. Anh ta mua nhà bên cạnh chúng ta rồi, tóm lại Ôn Tranh sẽ là hàng xóm của em.”
Nghe thấy vậy, trong mắt Nghiên Thời Thất lập tức nở rộ ánh sáng rực rỡ trong veo.
Người anh rể này thật đáng khen!
Môi cô không tự chủ được, cong lên cười. Cô lại vùi vào cổ Tần Bách Duật lần nữa. Một giây sau, cô lại ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Không phải nhà bên Vịnh Lâm Hồ là dự án của anh sao? Anh bán cho anh ấy à?”
Người đàn ông trả lời bằng giọng trầm ấm quyến rũ: “Anh ta muốn mua, tất nhiên là anh phải bán rồi. Nếu em muốn tặng Ôn Tranh thì anh còn một căn nhà trống đấy.”
Đó là căn nhà trước đây anh đưa cho Lăng Tử Hoan.
Nhưng bây giờ cô bé vẫn luôn ở nước ngoài. Nếu người phụ nữ của mình thật sự muốn tặng cho Ôn Tranh, thì anh sẽ tự quyết mua từ tay Lăng Tử Hoan, cùng lắm thì sau này lại bồi thường một căn hộ khác cho cô bé là được.
Biết được tấm lòng của anh, Nghiên Thời Thất cười cong mặt mày, ghé vào trước ngực anh, hôn lên gò má anh, “Lôi Duệ Tu đã mua rồi thì em không tặng nữa. Vả lại, Ôn Tranh tính tình hiếu thắng, đang không lại đi tặng nhà cho chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ không nhận.”
Đang nói chuyện, điện thoại của Nghiên Thời Thất chợt đổ chuông.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, ánh mắt có chút hoảng hốt. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Trong khoảng thời gian này, cô quay cuồng xử lý chuyện nhà họ Ôn, bận tới mức sắp quên luôn công việc của mình rồi.
Cuộc gọi kia là của Thành Nghiệp Nam.
***
Bên kia, Los Angeles, nước Mỹ.
Đã gần nửa tháng trôi qua, mỗi ngày ngoại trừ thời gian đi học, Lăng Tử Hoan đều cầm điện thoại ngẩn người.
Cô nàng không biết mình bị làm sao nữa, trong lòng giống như mọc cỏ, càng ngày càng lo lắng.
Sau khi chú Hai đi, ngoại trừ báo tin bình an đã về đến Lệ Thành, thì tới tận bây giờ vẫn không hề liên lạc với cô.
Trong lòng Lăng Tử Hoan ấm ức muốn chết, lại không cưỡng được nỗi nhớ nhung. Suốt một tuần lễ qua, gần như cứ cách một tiếng, cô lại gửi một tin nhắn cho anh ta.