Người Dấu Yêu Ơi

Chương 539



LÚC NÀO CẬU ẤY TỈNH?
Tần Bách Duật rảo bước muốn đi, Lăng Tử Hoan lại vội vàng tóm lấy khuỷu tay của Nghiên Thời Thất, đôi mắt trong ngần để lộ ra hồi hộp và sợ hãi rất dễ thấy, chần chừ không dám tiến vào.

Nghiên Thời Thất bị cô nàng siết chặt tay đến phát đau, nhìn cô nàng đầy khó hiểu, “Sao thế?”

Lăng Tử Hoan cúi đầu, mím môi thật chặt như đang cố hết sức kiềm chế cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi lã chã, “Chị Thập Thất, chú Hai... Sẽ không chết chứ?”

Câu hỏi bất ngờ của cô nhóc khiến Nghiên Thời Thất ngẩn người ra, “Em chưa vào sao?”

Hai mắt cô nàng đẫm lệ, lắc đầu, “Bác sĩ đang khám thường lệ ở bên trong, bảo em ở ngoài chờ.”

Từ lúc cô nhận được tin ở Mỹ đến giờ đã qua một ngày một đêm.

Khó khăn lắm mới được về nước, chú Hai nằm trong phòng bệnh cách một bức tường, nhưng cô chỉ có thể quanh quẩn ngoài cửa, ngay cả mặt của người ấy cũng chẳng thể nhìn thấy.

Khám theo thường lệ mà mất nhiều thời gian như vậy, liệu có phải tình hình của chú Hai rất nguy kịch hay không.

Nghiên Thời Thất không kìm nổi mà nhìn Tần Bách Duật, trong phút chốc cũng do dự không biết nên trả lời cô nhóc ra sao.

Chỉ cần Kiều Mục một ngày chưa tỉnh, trái tim của mọi người vẫn luôn treo lơ lửng, an ủi thế nào cũng vô cùng gượng gạo.

Cô khẽ thở dài, từ từ kéo tay Lăng Tử Hoan như truyền dũng khí cho cô nàng. Trên đường dẫn cô nhóc tiến về phía phòng bệnh, cô khéo léo nói: “Anh hai Kiều sẽ không sao đâu, em phải tin tưởng anh ấy.”

Lăng Tử Hoan chu môi, chẳng thèm tin chú Hai nữa đâu!

Lúc đầu đã nói là không đi, vậy mà nhân lúc cô ngủ đã lén lút về nước.

Sau đó chú nói rằng sẽ nhanh chóng quay lại Mỹ, nhưng vẫn nuốt lời.

Lăng Tử Hoan đi một bước rơi một giọt nước mắt, làm Nghiên Thời Thất cũng thấy xót xa trong lòng, hơn nữa còn mang theo chút cảm xúc phức tạp kì lạ.

Quan hệ của cô nàng này và Kiều Mục có lẽ rất thân thiết.

Trước cửa phòng bệnh, họ dừng bước chừng vài phút đồng hồ. Đúng lúc đó, bác sĩ khám thường lệ cũng lần lượt đi từ bên trong ra.

Lăng Tử Hoan sụt sịt mũi, đôi mắt đỏ hoe, vừa lo lắng vừa chờ mong câu trả lời của bác sĩ.

Người đi ra cuối cùng là Kiều Kình. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Trong khoảng thời gian này, dường như ngày nào anh ta cũng đến đây, nhưng tình hình của Kiều Mục vẫn mãi không chuyển biến tốt.

Bác sĩ kiểm tra tầng đứng trước cửa, nhìn bảng ghi chép trên tay, ngước mắt nhìn Kiều Kình rồi nói: “Xem ra hiện giờ tình trạng của cậu hai Kiều đã gần như ổn định, động mạch vành bị thương cũng khôi phục khá tốt, mọi người không cần quá lo lắng.”

Nghe bác sĩ thông báo, gương mặt của Lăng Tử Hoan đang trốn sau lưng Nghiên Thời Thất trắng bệch.

Động mạch vành... Đây là thứ nằm trong lồng ngực mà?

Kiều Kình đứng trước cửa, nghiêng người dùng tay đóng cửa lại, nghe vậy bèn gật đầu, “Vậy bao giờ cậu ấy tỉnh lại?”

Nét mặt của bác sĩ hơi khó xử, “Điều này không dễ nói trước! Dù sao cũng bị thương đến tim, nhưng dựa theo tình hình trước mắt, chỉ cần tiếp tục tĩnh dưỡng, xác suất hồi tỉnh sẽ rất lớn!”

“Cảm ơn bác sĩ.” Kiều Kình nói cảm ơn, dõi mắt nhìn bọn họ rời đi rồi đưa tay day trán, sau đó mới nhìn về phía Tần Bách Duật, nhướng mày chào, “Trở về lúc nào thế?”

Tần Bách Duật thuận theo động tác mở cửa của anh ta, bước vào trong phòng bệnh, “Hôm qua.”

Kiều Kình đáp một tiếng, hai đầu lông mày hiện lên vẻ mỏi mệt kiệt sức. Chờ mọi người vào trong, ánh mắt anh ta chợt lóe lên, phát hiện ra Lăng Tử Hoan mặt mũi tái nhợt theo sau Nghiên Thời Thất, đi vào phòng bệnh.

“Tử Hoan? Chẳng phải cháu đang ở bên Mỹ hay sao?” Kiều Kình và Lăng Tử Hoan không thân thiết, chỉ biết rằng hồi còn nhỏ cô rất thích chạy quanh quẩn sau lưng đám người Kiều Mục.