CÓ RẢNH NHỚ TỚI QUÁN TRÀ NGỰ HỢP! Trên mạng, ba đề tài #Chồng của Nghiên Thời Thất#, #Hoàn cảnh gia đình của Nghiên Thời Thất#, #Cậu tư Tần Lệ Thành# sánh vai nhau xuất hiện trong top ba hot search.
Mà đề tài nóng nhất chính là những suy đoán có liên quan tới hoàn cảnh gia đình Nghiên Thời Thất. Trừ người có hỏa nhãn kim tinh, cư dân mạng có đôi lúc cũng giống như một đám ô hợp vậy, rất sợ đề tài không đủ nổi bật cho nên bắt đầu tưới thêm dầu vào lửa.
Thiên Thừa Entertainment bước đầu sử dụng phương pháp quan hệ xã hội, liên hệ với Weibo đề nghị xóa hot search.
Nhưng lại có quá nhiều cư dân mạng tham gia thảo luận cho nên hot search bị xóa đi được mười phút lại kéo nhau quay trở lại.
Mười giờ sáng, một mình Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách ở Vịnh Lâm Hồ. Chị Lâm đã ra ngoài mua thức ăn, còn cô thì đắp chăn vùi trên xô pha ngẩn người ra.
Lời đồn đãi trên mạng không hề gây ảnh hưởng tới cô. Lí do khiến cô sững người ra chính là lát nữa có nên qua thăm Ôn Tranh hay không.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại cô lại vang lên. Cô cầm lên nhìn, là một dãy số lâu lắm không liên hệ.
Cô hơi ngạc nhiên rồi cong môi lên bắt máy, giành lên tiếng chào hỏi trước, “Thầy Tống.”
Tống Kỳ Ngự, một người lâu lắm rồi không liên lạc.
Giọng nói của anh ta trong điện thoại rất trầm thấp, xen lẫn sự dịu dàng, “Nếu không xem live stream của cô thì tôi còn không biết cô đã về Lệ Thành rồi đấy.”
“Tôi vừa về hôm qua. Mà thầy Tống cũng đã xem sao?”
Đầu dây bên kia có tiếng gió khe khẽ truyền tới, hình như Tống Kỳ Ngự đang ở bên ngoài. Sau khi gió thổi qua, giọng anh ta cũng cứng lại, “Đúng lúc hôm nay có thời gian, lại may mắn xem được một đoạn phát trực tiếp rất đặc biệt.”
Hình như anh ta nói chuyện luôn trôi chảy như vậy, không khiến người khác cảm nhận được sự lạnh nhạt khó chịu dù đã lâu không liên lạc.
Nghiên Thời Thất đổi tư thế ngồi khác, nhìn phong cảnh tiêu điều bên ngoài cửa sổ, nụ cười thản nhiên nói, “Để thầy Tống chê cười rồi. Anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”
Đã lâu không liên lạc, chẳng lẽ chỉ vì live stream mới muốn ôn lại chuyện cũ với cô sao?
Tống Kỳ Ngự trong ấn tượng của cô không phải là một người giỏi xã giao.
Cô còn chưa nhận được câu trả lời của đối phương thì cửa chính của biệt thự đã vang lên tiếng gõ.
Dường như người ngoài cửa rất nôn nóng, mất hết kiên nhẫn mà gõ cửa dồn dập.
“Thầy Tống chờ chút nhé!”
Nghiên Thời Thất giở chăn lên, lê dép bước nhanh tới cửa trước. Đứng bên ngoài cửa lớn đón gió lạnh là Ôn Tranh đang vô cùng sốt ruột.
“Em không sao chứ?” Cửa mở ra, Ôn Tranh vừa thấy được người thì đã ân cần hỏi han.
Sau một lúc kinh ngạc, Nghiên Thời Thất cười lắc đầu, vừa kéo Ôn Tranh vào cửa, vừa chỉ chỉ điện thoại di động, ra hiệu cho Ôn Tranh chờ một lúc.
Cô và Ôn Tranh trước sau đi vào phòng khách, nói với điện thoại, “Thầy Tống!” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. Tống Kỳ Ngự trầm ngâm, “Cô đang bận lắm sao?”
“Không có, không ảnh hưởng, anh cứ nói đi ạ!”
“Nếu có bận thì tôi không quấy rầy nữa. Hôm nay gọi điện cho cô chủ yếu là muốn nhắc nhở, nếu đã về Lệ Thành rồi thì có rảnh nhớ tới quán trà Ngự Hợp. Cô còn chưa học chưa xong khóa trà nghệ đấy, không quên đó chứ?”
Tống Kỳ Ngự rất thản nhiên nhắc nhở, tựa như là một thầy giáo nghiêm túc lại có trách nhiệm.
Mặt Nghiên Thời Thất lập tức nóng lên, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước mình xốc nổi đăng kí học khóa trà nghệ giống như đứa trẻ chỉ ham muốn nhất thời, hoàn toàn không có kiên trì theo học đến cùng.
Nhưng ngẫm lại thì hình như lâu rồi cô chưa pha trà cho anh Tư.
Lòng dạ Nghiên Thời Thất cuộn trào, hơi lúng túng cắn môi dưới rồi mới tìm một bậc thang cho mình, “Tôi không quên, cảm ơn thầy Tống đã nhắc nhở. Chờ khi nào xong việc tôi sẽ tới ạ.”
“Được, tôi chờ cô!”
Sau khi cúp điện thoại, mắt Nghiên Thời Thất lấp lánh, cố gắng nhớ lại kiến thức trà đạo, sau đó trong đầu chợt thoáng qua một ý nghĩ: Đạo cụ dùng để múc trà gọi là cái gì ấy nhỉ?