Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Ngạc nheo mắt lại, một tia lạnh lẽo bắn ra, “Ông nghe nói, Ôn Tri Diên bị đuổi về gia đình ba mẹ ruột của nó rồi à?”
Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất cùng gật đầu.
Đoan Mộc Ngạc không khỏi cười khẩy, “Quả nhiên là tác phong nhu nhược của nhà họ Ôn, không cho các cháu một cái lí rõ ràng. Những năm này, Lam Nhã bị họ Ôn đồng hóa quá nghiêm trọng rồi, đúng là khiến người ta thất vọng!”
Nhắc đến Đoan Mộc Lam Nhã, hai chị em cùng không lên tiếng.
Bà là mẹ ruột của hai chị em, dù cách làm việc của bà quả thật không kế thừa tác phong quyết đoán của ông cụ, nhưng họ là phận con cháu, không có lí do gì để xen vào.
***
Đoan Mộc Ngạc ăn cơm trưa ở Vịnh Lâm Hồ. Vì sức khỏe không tốt, sau bữa cơm, ông cụ tạm thời nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Lúc này, Dung Uẩn ngồi trong phòng khách nhìn mấy người trẻ tuổi trước mắt, ánh mắt dừng lại trên người Nghiên Thời Thất như chất chứa sự hiếu kì, “Thất Thất và cháu Tư kết hôn, còn chưa tổ chức lễ cưới phải không?”
“Vậy định bao giờ tổ chức? Bà vừa nghe ý ông cụ, muốn làm tiệc đoàn tụ cho chị em các cháu, chi bằng...”
Còn chưa dứt lời, Tần Bách Duật đã cất giọng trầm thấp tiếp lời, “Chuyện hôn lễ chúng cháu có dự tính khác, không phiền dì Dung lo lắng.”
Nét mặt Dung Uẩn thoáng cứng đờ, sau đó bà mỉm cười, giọng điệu hờ hững, “Được rồi, dì cũng chỉ gợi ý như vậy thôi. Bây giờ thanh niên các cháu đều có chính kiến riêng, một bà già như dì cũng không tiện góp ý.”
Câu nói này khiến cho bầu không khí trong phòng khách hơi gượng gạo.
Sau này Nghiên Thời Thất mới biết, Dung Uẩn đúng là dì út của chị dâu cả Dung Khanh, nhưng đã gần ba mươi năm chưa liên lạc.
Năm đó, Dung Uẩn là y tá riêng của ông cụ Đoan Mộc Ngạc. Sau khi vợ trước qua đời, ông cụ bất ngờ tái giá với Dung Uẩn, tuy không làm tiệc cưới nhưng cũng gây ra chấn động không nhỏ ở Đế Kinh khi ấy.
Vào năm họ thành hôn, ông cụ đã hơn sáu mươi lăm tuổi, Dung Uẩn vừa qua tuổi bốn mươi.