Người Dấu Yêu Ơi

Chương 562



HÔM NAY NGOAN THẾ?
Nghiên Thời Thất vùi trong lòng Tần Bách Duật, hương vị mát lạnh của anh tràn ngập khoang mũi. Cô vừa thổ lộ nghi ngờ của mình về Ôn Tri Diên, vừa nhìn ra khoảng không trống trải lạnh lẽo bên ngoài.

Cô không cảm thấy Ôn Tri Diên là người biết điểm dừng, kể cả khi cô ta đã về nhà họ Nghiên.

Nếu cô ta không phải người có lòng tham, thì mấy năm nay cô ta đã không đùa giỡn hai nhà Ôn, Nghiên trong lòng bàn tay như vậy.

Đôi mắt tinh nhanh trong veo của Nghiên Thời Thất lóe lên vẻ trào phúng. Tâm tình nặng nề trôi qua, cô lập tức rũ bỏ những suy tư tràn đầy phiền muộn của mình, ngửa đầu cười với Tần Bách Duật, chìm trong đôi mắt sâu thẳm của anh, “Chiều nay anh không đến công ty à?”

Tần Bách Duật cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt sâu lắng: “Ở nhà cùng em, sao thế?”

“Công ty không bận sao? Hay là... em đi cùng anh nhé?” Ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe lên tia tinh quái, vẻ mặt xinh đẹp nóng lòng muốn thử của cô khiến yết hầu của Tần Bách Duật căng cứng.

Mắt anh tối đi vài phần, anh ghé sát lại gần tai cô, thì thầm trêu ghẹo, “Sao hôm nay em ngoan vậy?”

Nghiên Thời Thất thấy anh cúi đầu thì vô thức ngả về sau tránh. Nhưng cô vốn đang tựa trong lòng anh, không có chỗ để lui, nên đành uốn người ngồi dậy.

Cô chống tay lên ngực anh, hờn dỗi đánh một cái, “Em lúc nào chẳng ngoan! Anh theo em đi Đế Kinh lâu như vậy chắc có nhiều việc tồn đọng. Để giờ em đi thay quần áo, mình cùng đến công ty!”

Nói xong cô lập tức đứng lên, trước khi đi còn do dự một lát, sau đó cúi người hôn nhẹ lên môi anh, “Chờ em chút, em xong ngay thôi!”

Tần Bách Duật ngồi trên xô pha nhìn cô chạy lên lầu, đôi mắt xẹt qua tia dung túng nuông chiều.

Cô muốn làm gì anh đều chiều cô hết.

***

Hai rưỡi chiều, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng tới trụ sở chính của Bất động sản Tần thị.

Một nhóm phóng viên của hơn hai mươi kênh truyền thông đang đứng chầu chực trước thềm tòa cao ốc Tần thị.

Bọn họ đã ngồi suốt năm tiếng từ sáng sớm, chỉ để lấy được tin tức nhanh nhất.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở tầng trên cùng, Nghiên Thời Thất ngồi trên ghế xô pha, hai tay ôm má, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông sau bàn làm việc, “Xem ra hôm nay đám phóng viên mà không nhìn thấy anh thì sẽ không chịu đi đâu!” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Vừa rồi hai người đi thẳng từ tầng hầm đỗ xe lên văn phòng.

Phóng viên muốn tóm được người, e rằng phải chầu chực dài dài.

Tần Bách Duật rời mắt khỏi tập tài liệu, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ ôn hòa, “Sao thế? Em muốn anh ra gặp mặt bọn họ à?”

Mặc dù biết anh cố ý chọc ghẹo, nhưng Nghiên Thời Thất vẫn nhướng mày, đưa ngón trỏ lên trước mặt lắc lắc, “Không hề nhé, Tổng Giám đốc Tần chỉ hợp để mình em hưởng thôi. Nếu bị phóng viên chụp được thì không biết bọn họ sẽ thêu dệt những gì về anh đâu!”

Nói xong, nụ cười của cô thoáng nhạt đi, cô mím môi đứng dậy, chậm rãi tới trước mặt anh.

Nghiên Thời Thất đứng sát bàn làm việc, hai tay chống lên mặt bàn, nghiêng đầu than thở, “Anh Tư, em gây thêm phiền phức cho anh đúng không. Nếu biết việc công khai sẽ gây chấn động mạnh như vậy thì chi bằng cứ giấu cho xong.”

Đây là lời nói thật lòng của cô.

Khi công khai cô cũng không ngờ rằng thân thế của bản thân lại khiến đám phóng viên hứng thú theo dõi.

Anh Tư không phải một người thích khoa trương, nhưng mối quan hệ giữa hai người lại khiến công việc của anh bị rối loạn, cô áy náy vô cùng.

Tần Bách Duật dừng bút, chăm chú nhìn dáng vẻ bứt rứt của cô, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười, “Em hối hận à?”