KIỀU MỤC RẤT BỰC BỘI! Nửa tiếng sau, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật tới bệnh viện Lệ Thành.
Cuộc gọi của Kiều Mục thật sự khiến cho người ta hoảng sợ. Cô vội vàng chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt, mới vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng hô nhỏ của Lăng Tử Hoan truyền vào tai.
“Đầu Gỗ, ngăn anh ta lại đi, đừng để anh ta chạy, tôi muốn lấy Pentakill(*)!”
(*) Pentakill hiểu đơn giản là một người chơi có thể một mình giết sạch năm kẻ địch trong thời gian cho phép.
Nghiên Thời Thất: “?”
Cô ngoái đầu lại, tầm mắt của cô và Tần Bách Duật giao nhau, gần như chỉ trong nháy mắt đã thấy vẻ mặt anh hơi sầm xuống.
Tiếp đó là giọng nói trầm ổn của Mục Nghi: “Cô ra đại chiêu đi!”
Nghiên Thời Thất đứng ở cửa, nghe mà không hiểu gì, nhưng cô không yên lòng, vừa lo lắng vừa ngờ vực, mở cửa ra nhìn lướt cả phòng…
Hừm…
Tình hình trong phòng bệnh thế này, khó trách Kiều Mục kêu đau tim.
Lúc này, Kiều Mục đang truyền dịch, nét mặt ngao ngán nằm trên giường nhìn lên trần nhà, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, có vẻ như đang tự an ủi nỗi sầu.
Trên ghế xô pha đối diện giường, Lăng Tử Hoan ngồi xếp bằng, búi tóc củ tỏi, đôi tay cầm điện thoại ấn liên tục.
Còn Mục Nghi thì ngồi bên cạnh, cũng cầm điện thoại giống cô, thỉnh thoảng còn nhìn lướt qua màn hình điện thoại của cô.
Trên bàn trà trước mặt bọn họ bày ra bốn năm hộp thức ăn, cơm nước chỉ vơi vài miếng, rõ ràng là chưa ăn xong, có lẽ vì quá ham mê chơi game.
Thấy cảnh này, Nghiên Thời Thất thở phào một hơi.
Tần Bách Duật đứng bên cạnh chẳng nói chẳng rằng, kéo cô đi vào phòng bệnh.
Nghe tiếng bước chân, Kiều Mục liếc nhìn sang. Thấy bóng dáng hai người họ, anh ta uể oải chớp mắt, giơ tay chỉ về phía Lăng Tử Hoan, tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Anh là bệnh nhân, rõ ràng có cô nhóc ở bên cạnh thì đáng ra phải hồi phục nhanh hơn, nhưng… một ngày một đêm qua, anh ta cảm thấy mình sống không bằng chết, tức giận đến sắp nổ tung cả trái tim luôn rồi.
Nhưng anh ta cũng không thể phàn nàn, nếu không thì có vẻ như anh ta là người hẹp hòi.
Mẹ nó chứ bực bội thật sự!
Vừa nhìn thấy nét mặt Kiều Mục, Nghiên Thời Thất liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô đi lên trước, mở lời an ủi: “Anh hai Kiều, anh không sao chứ?”
Trên đường tới đây, cô cứ tưởng rằng vết thương của Kiều Mục lại trở nặng hơn rồi.
Có điều… nhìn sắc mặt anh đúng là không được tốt lắm, đuôi mày khóe mắt đều có vẻ tiều tụy. Đây là không được nghỉ ngơi tốt sao?
Kiều Mục nhếch cặp môi mỏng, điếu thuốc vốn bị anh kẹp nơi khóe môi rơi xuống giường.
Tần Bách Duật đứng bên cạnh giường, rũ mắt nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần của Kiều Mục, mắng: “Khá thật đấy!”
Trong mắt Kiều Mục không hề có chút sinh khí nào. Anh ta rướn cổ liếc nhìn Lăng Tử Hoan, rồi buồn bực khép mắt lại, nói nhỏ: “Đuổi tên vệ sĩ kia của nhà cậu đi đi, ngay và luôn!”
Giọng anh ta không lớn, cộng thêm Lăng Tử Hoan vẫn luôn ríu rít, cũng không biết Mục Nghi có nghe thấy câu này hay không.
Nghiên Thời Thất nghiêng đầu nhìn hai người đằng kia, sau đó giãn ấn đường ra, khó xử cười nói: “Hoan Hoan, còn chơi nữa à, chú Hai của em đau tim kìa.”
Lăng Tử Hoan “a” một tiếng, hoảng hốt ngẩng đầu lên, lúc này mới ngạc nhiên bật thốt lên: “Chị Thập Thất, chị tới lúc nào vậy?”
Tiếp đó là tiếng báo bị đánh chết truyền tới từ trong game.
Lăng Tử Hoan sững sờ.
Pentakill của cô, tiêu đời rồi!
Không đợi cô oán giận, Mục Nghi đã đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Tần Bách Duật. Khuôn mặt nghìn năm không thay đổi của anh ta thoáng ửng đỏ, giọng anh ta rất nhỏ, có chút ngượng ngập: “Cậu Tư, mợ chủ.”
Anh ta mải mê chơi game với cô nhóc quên trời quên đất, nên không thấy cậu Tư đi vào. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Tần Bách Duật nhướng mày, không nói tiếng nào, ánh mắt lướt qua một tia nghiền ngẫm.
Cậu ta đã làm cái gì mà có thể chọc giận anh hai Kiều thành như vậy?