Người Dấu Yêu Ơi

Chương 572



CÓ LẼ PHƯƠNG HƯỚNG ĐIỀU TRA CỦA CHÚNG TA ĐÃ SAI RỒI!
Nghiên Thời Thất châm chọc lại nghiền ngẫm nhìn bà ta, rồi mới khẽ than nhẹ một tiếng, “Tôi nhận những lời này. Nhưng có lẽ giữa tôi và con gái của bà cũng không thể nào yên phận được đâu. Tiện đây bà giúp tôi chuyển lời lại cho cô ta, nếu cô ta có chút liên quan nào tới vụ tai nạn của Ôn Tranh vào năm năm trước thì đời này cô ta đừng mong được sống yên ổn.”

Nghiên Thời Thất nói xong chậm rãi rời đi. Lúc đi ngang qua bà Liên, cô hơi khựng lại, nhìn bà ta rồi nói thêm một câu: “Tôi mong tôi và Ôn Tri Diên là thật sự bị bế nhầm. Bây giờ tôi rất muốn biết sau khi vợ chồng các người biết đứa trẻ bị bế nhầm đã làm những chuyện gì!”

Bà Liên không hề nghĩ tới đứa trẻ đã từng bị mình trách mắng và chán ghét sẽ có thái độ cứng rắn đến vậy.

Bà ta trợn to mắt nhìn theo bóng dáng của Nghiên Thời Thất, mà tiếp tục kêu gào.

Nhưng một cơn gió lướt qua đã cuốn theo tiếng gào thét của bà ta thật xa, dần dần xao lãng ngập trên con đường trống trải, không người đáp lại.

Lúc này bà Liên cũng không thể nào đoán trước được, bởi vì một lời nói không giữ miệng mà đã dần vén lên tấm màn che giấu những chuyện của mười bốn năm trước.

***

Nghiên Thời Thất quay trở lại bãi đỗ xe, lúc vừa đến lối vào đã nhìn thấy Tần Bách Duật đứng lặng yên bên cạnh xe, một tay đút trong túi, một tay đón gió lạnh hút thuốc lá.

Cô hơi ngẩn ra rồi mới đi thật nhanh về phía trước, chuẩn bị kéo áo khoác trên vai mình xuống, “Sao anh mặc ít như vậy mà còn ra ngoài hút thuốc?!”

Tần Bách Duật không lên tiếng nhưng đã cản lại động tác của cô.

Anh đưa một tay nâng gương mặt cô lên, ánh mắt tỉ mỉ dịu dàng quan sát cô, giống như đang muốn nhìn rõ cảm xúc thật sự của cô vậy.

Nghiên Thời Thất nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của anh vào trong lòng bàn tay mình chà xát, “Em không sao, chúng ta mau lên xe đi.”

Cô thật sự không sao, trừ ném ra mấy lời độc ác khiến lòng sảng khoái dễ chịu thì cô chẳng còn cảm xúc khác thường nào cả.

Cô đã sớm vượt qua giai đoạn đau lòng khó chịu vì bà Liên rồi. Trái tim cô rất nhỏ, không chứa nổi những người không liên quan.

Hai người lên xe, gió ấm trong khoang xe xua tan đi giá lạnh trên người bọn họ.

Nghiên Thời Thất kéo áo khoác trên vai xuống, vặn người tựa lên lưng ghế ngồi, trong mắt lộ ra nét cười nhìn chằm chằm Tần Bách Duật.

“Em nói chuyện gì vậy?” Anh hơi nghiêng đầu, bắt được một tia ranh mãnh chợt lóe lên nơi đáy mắt cô.

Nghiên Thời Thất đặt áo khoác lên hàng ghế phía sau, nắm chặt lấy bàn tay của anh rồi cười nói, “Bà ta nói năm đó em với Ôn Tri Diên bị bế nhầm!”

Tần Bách Duật nghe thấy vậy thì đôi mắt chợt lóe lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, “Bế nhầm? Vậy em định làm gì?”

Anh hiểu cô quá rõ, cho nên không cần phải nhiều lời đã có thể đoán được tâm ý của cô từ một biểu cảm rất nhỏ.

Nghiên Thời Thất mím môi lại, dời tầm mắt nhìn ra màn đêm nồng đậm bên ngoài cửa sổ, “Anh Tư, em cho rằng hướng điều tra lúc trước của chúng ta đã sai rồi. Có lẽ địa điểm Ôn Tri Diên ra đời không có vấn đề, mà vấn đề phải là em mới đúng!”

Bọn họ vẫn luôn điều tra quá khứ của Ôn Tri Diên, nhưng đã bỏ quên người trong cuộc là cô đây.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cũng có thể Ôn Tri Diên thật sự đã ra đời ở Đế Kinh. Nhưng còn cô thì sao? Chuyện cô ra đời ở Lệ Thành là do ông bà Nghiên nói cho cô biết.

Sửa đổi đôi chút trên giấy khai sinh của cô sẽ dễ dàng hơn là của Ôn Tri Diên vẫn luôn sống ở Đế Kinh đúng không.

Lúc này, Tần Bách Duật hơi nhíu mày lại, giọng nói có vẻ trầm thấp lạnh lùng, “Em ra đời vào ngày một tháng sáu ở bệnh viện thành phố Lệ Thành.”

Đây là kết quả trước đây anh đã điều tra ra được.

Nghiên Thời Thất vô thức vuốt ve cằm mình, có vẻ mờ mịt, “Bệnh viện thành phố, sao em chưa từng nghe nói đến nhỉ?”

“Vào mười năm trước, bệnh viện thành phố đã tách ra rồi sát nhập vào bệnh viện tổng hợp và chi nhánh Lệ Thành rồi!”

Thì ra là vậy!

Nghiên Thời Thất im lặng suy nghĩ trong chốc lát, “Vậy anh đã điều tra những thứ này từ khi nào thế?”

“Khoảng ba năm trước.” Tần Bách Duật thản nhiên trả lời.

Nghiên Thời Thất nghe thấy vậy, trong mắt lập tức thoáng qua nét rung động rồi bật cười, “Thì ra năm đó anh Tư điều tra em cặn kẽ đến vậy ha?”

“Không chỉ có vậy!” Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sâu thẳm, rồi thản nhiên bổ sung thêm: “Còn có ảnh chụp lúc em học cấp ba đưa khăn lông cho đội trưởng đội bóng rổ nữa!”

>Nghiên Thời Thất: “...”