Người Dấu Yêu Ơi

Chương 578



CHÚ HAI NẠT CÔ!
Lăng Tử Hoan bị nét mặt nghiêm túc và giọng điệu âm trầm của Kiều Mục dọa chết khiếp.

Cô nhóc ngẩn ngơ nhìn anh ta, hồi lâu quên luôn cả phản ứng.

Chú Hai, đang nạt cô!

Khóe môi cô nhóc méo xệch hẳn đi, Kiều Mục nhìn mà lòng dạ như bị lửa đốt.

Anh ta điên rồi hay sao?

Không nói chuyện tử tế? Hung dữ với cô làm gì?

Lồng ngực bị thương, mẹ nó chứ đầu óc cũng úng nước rồi phải không?

Kiều Mục lập tức hối hận, sau đó cố hết sức muốn chống người dậy, dỗ dành cô nhóc vài câu.

Nhưng động tác chậm chạp của anh còn chưa kịp thực hiện thì Lăng Tử Hoan đã đứng phắt dậy, gào rống lên với anh ta, “Đi thì đi, cháu sẽ không quay về nữa! Cũng không làm loạn với chú đâu!”

Mẹ nó chứ!

Kiều Mục muốn đâm cho mình một dao!

“Ngoan, nhóc...”

Kiều Mục nôn nóng, muốn đưa tay kéo cô nhóc lại, nhưng Lăng tử Hoan đã hùng hổ lao về phía cánh cửa, ngay cả góc áo anh ta cũng chẳng tóm được.

Cửa mở, cô nhóc và hai người Nghiên Thời Thất đúng lúc va vào nhau.

Dáng vẻ long lanh nước mắt của cô nhóc trông vô cùng tủi thân. Vừa trông thấy Nghiên Thời Thất, cô nhóc bèn mím môi chạy về phía cô, ôm lấy cô lẩm bẩm: “Chị Thập Thất, em phải đi rồi, cả đời này em sẽ không quay lại nữa, kiếp sau có duyên chúng ta sẽ gặp lại!”

Nghiên Thời Thất kiếp sau có duyên sẽ gặp lại: “...”

Kiều Mục trên giường bệnh định mở ngăn kéo tìm dao!

Muốn đâm chết gã đàn ông lòng lang dạ sói là mình đây.

Vì anh ta mà cô nhóc chạy từ nước ngoài về, khi tiễn cô đi dù tâm trạng có lưu luyến đến đâu cũng không thể đánh mất khí chất đàn ông.

Anh ta nạt cô, đúng là đáng chết!

Kiều Mục cố gắng đứng dậy, tập tễnh đi về phía cửa ra vào, trán cau chặt, chứng tỏ anh ta buồn bực biết bao.

“Hoan Hoan, ngoan, lại đây với chú Hai, chú Hai có lời muốn nói với nhóc.”

Nghe vậy, Lăng Từ Hoan lại rúc vào lòng Nghiên Thời Thất, tuyên bố không để ý đến anh ta.

Cảnh tượng này khiến Ôn Tranh nhìn mà sửng sốt.

Quan hệ giữa chú Hai và cháu gái sao lại quái lạ như vậy?

Có điều cô nhóc này đúng thật rất đáng yêu. Gương mặt phúng phính, đôi mắt to tròn, dù tức giận cũng giống búp bê làm nũng.

Mục Nghi đứng sau với Ôn Tranh, quan sát với gương mặt vô cảm, trong lòng thoáng xót xa.

Vừa rồi trên đường đi anh ta mới biết Lăng Tử Hoan bị đưa đi sớm.

Không có quyền xen vào, nên anh ta chỉ có thể lặng im. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Lúc này, Nghiên Thời Thất vỗ vai Lăng Tử Hoan, cố gắng an ủi tâm trạng nôn nóng của cô nhóc. Trông thấy Kiều Mục loạng choạng đi tới, cô nhắc khẽ bên tai cô nhóc, “Chú Hai của em sắp ngã rồi kìa.”

Người trong lòng cô run lên.

Lăng Tử Hoan hơi kéo giãn khoảng cách, chớp chớp hàng mi, mím môi liếc về phía sau, vừa lúc trông thấy Kiều Mục một tay ôm ngực, cơ thể liêu xiêu, lảo đảo ngã sang một bên...

“Chú, chú Hai, cẩn thận!” Động mạch tổn thương bị vỡ ra thì phải làm sao!

Cuối cùng, cô nhóc vẫn sợ anh ta ngã bị thương thật, lập tức buông Nghiên Thời Thất ra, chạy đến trước mặt Kiều Mục.

Cô không muốn đi, càng không muốn chú Hai bị thương thêm nữa.

Lăng Tử Hoan nhào tới, cơ thể Kiều Mục cũng dần dần ổn định lại, sau đó anh đưa tay, nhân cơ hội này ôm lấy cô.

Nghiên Thời Thất đứng trước cửa xem trò hay, không kìm được mà nhếch môi cười.

Cô tận mắt chứng kiến Kiều Mục giả vờ sắp ngã, sau đó lại tự nhiên ôm ghì lấy cô nhóc. Dường như muốn diễn dáng vẻ ốm yếu của mình chân thực hơn, vóc người gần một mét chín của Kiều Mục đè hẳn lên bờ vai của Hoan Hoan...

Động tác kia, cong eo, cúi đầu, cô nhìn thôi cũng thấy mệt.

Anh hai Kiều vì cô nhóc mà chấp nhận trả giá đắt, hình tượng cũng không cần nữa.